Chương trước
Chương sau
Thư Hữu Kim mặc dù ở trong chiến cuộc, vẫn không nhịn được nhìn sang chung quanh.

Chỉ thấy phương hướng Tây Bắc, trên diễn võ đài chữ Càn, đã phân ra được thắng bại.

Tên thanh niên áo trắng Hãn Chiết đến từ Linh Phù tộc kia chỉ dùng không được nửa thời gian uống cạn chung trà, thuận lợi đánh bại đối thủ, thành công lên cấp vòng tỷ thí kế tiếp.

Trên Quan chiến đài, vài vị trưởng lão các tộc mặt mang nụ cười trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay ra, chỉ hướng Hãn Chiết, hiển nhiên đối với hắn có chút thưởng thức.

Hãn Chiết cũng cực kỳ lễ độ thi lễ một cái hướng về phía Quan chiến đàii, mới phi thân hạ xuống Đài chữ Càn.

Thư Hữu Kim nhìn thân ảnh của hắn, dường như có chút thất thần, không mảy may chú ý tới Hoắc Sư đánh bất ngờ tới phía sau lưng.

Hoắc Sư vốn là không dự tính đánh lén, nhưng thấy Thư Hữu Kim sơ hở đích thực quá lớn, hơn nữa không giống cố ý làm như vậy chút nào, liền không nhịn được đánh bất ngờ đến.

Mắt thấy đoản thương trong tay mình sắp đâm vào sau lưng của Thư Hữu Kim, trên mặt Hoắc Sư không khỏi nổi lên vẻ vui mừng.

Nhưng mà hắn không thể thấy được, Thư Hữu Kim đưa lưng về phía hắn, thời khắc này trên mặt cũng treo nụ cười.

Ngay trong nháy mắt đoản thương của Hoắc Sư đâm vào, trên người Thư Hữu Kim quang mang nhoáng lên một cái, một đạo thử ảnh cự đại đột nhiên hiện ra, bao phủ người nam kia vào trong.

Cùng lúc đó, dưới chân Hoắc Sư, trên một khối gạch đá cự đại, cũng đột nhiên sáng lên một đạo vầng sáng màu vàng đất, quấn hai chân hắn vào.

Hắn chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, cặp chân như hãm vùng lầy, không tiến thêm được, đoản thương đâm nhanh cũng biến thành trì trệ đi mấy phần.

Mà trong nháy mắt ngắn ngủi này, Thư Hữu Kim bỗng nhiên quay người lại, vỗ mạnh ra một chưởng về phía hắn.

Hoắc Sư chỉ cảm thấy hoa mắt, liền thấy một đoàn hỏa hoa kịch liệt vô cùng bùng ra trước mắt của hắn.

“Ầm ầm “

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, mảng lớn điện quang màu tím hòa lẫn ánh lửa đỏ thẫm nổ bể ra, ở giữa không trung văng lên từng đạo hỏa tinh màu sắc rực rỡ.

Thân ảnh của Hoắc Sư liền ném bay ra ngoài từ trong ánh lửa, rơi thẳng xuống trong thiên khanh.

Trên Quan chiến đài Triệu Chu Đồng thấy thế, lập tức tay áo bào vung lên, một đạo hồng quang bay phóng ra, thọc vào trong thiên khanh, quấn lấy Hoắc Sư từ đó kéo lại.

Thư Hữu Kim hơi điều chỉnh một chút, đột nhiên hút một cái, cất bước tiến lên, cúi người xuống lấy tay lục lọi trên mặt đất.

Chỉ thấy bàn tay hắn nhẹ đưa lên, liền từ trên mặt đất bóc ra một mảnh da giấy hơi trong suốt.

Tấm da giấy dùng văn lộ màu xanh vẽ ra từng văn lộ hình cong, xem ra dường như một cấm cố pháp trận loại hình nhỏ rất tinh vi.

Vừa rồi kéo lại Hoắc Sư, chính là phiến giấy da này.

Chẳng qua là ai cũng không có chú ý tới, Thư Hữu Kim là đặt tấm da giấy này bố trí ở đó từ khi nào.

Trên thực tế, khi hắn mới vừa bước lên trên lôi đài này, ngay khi dùng chân đạp đạp mặt đất, đã ngầm bố trí xong hết thảy.

Thu thập xong, Thư Hữu Kim lại hướng về phía Quan chiến đài thi lễ một cái, mới xoay người bay trở về bên cạnh Phương Trăn.

- Chúc mừng rồi, Thư huynh.

Phương Trăn nói.

- Hắc hắc, vận may tương đối khá thôi vậy, phía sau hãy nhìn ngươi rồi đó.

Thư Hữu Kim cười một cái nói.

..

Trong Lam sắc không gian.

Thạch Mục thời khắc này đang hai mắt nhắm nghiền, tâm thần gắn kết qua lại với tầm nhìn của Thái Nhi.

Linh Mục Thần Thông của hai người chồng lên nhau, thị lực của hắn lần nữa tăng vọt, hết thảy trước mắt trước nay rõ ràng chưa từng có.

Không gian trước mắt biến thành nửa trong suốt, khắp nơi bay lượn một số điểm sáng đủ màu sắc, không ngừng dạo chơi.

Những điểm sáng này trước đó hắn cũng nhìn thấy qua, nhưng mà thời khắc này lại tựa hồ như càng rõ ràng thêm.

Trong những điểm sáng này không ngờ lại đều có phù văn, gắn kết qua lại lẫn nhau, mơ hồ tuần hoàn theo một loại quy luật.

- Thạch Đầu, ngươi có phát hiện cái gì không?

Thanh âm của Thái Nhi truyền đến..

- Những phù văn này nhìn có vẻ tạp nhạp, nhưng mà gắn kết qua lại lẫn nhau, dường như hợp thành từng cái cấm chế nho nhỏ.

Thạch Mục trầm ngâm một lát, nói.

- Nói như vậy, ngươi có thu hoạch rồi phải không?

Thái Nhi hỏi.

- Coi là vậy đi, nếu tìm được dấu vết cấm chế rồi, thì có thể ra tay lấy rồi.

Thạch Mục khẽ thở dài, nói.

Giờ này thời gian dù sao đã không kịp dự được đại điển rồi, ngược lại ngược lại khiến cho hắn bình tĩnh trở lại.

- Đừng làm vẻ bí hiểm nữa, ta đây cũng không hứng thú đi giải câu đố, ngươi nói thẳng ra chúng ta bây giờ phải làm gì đi?

Thái Nhi liếc một cái, nói.

- Rất đơn giản, thuận theo dây lần tới trái.

Thạch Mục nhàn nhạt nói một câu, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm phù văn trước mắt, trong miệng lẩm bẩm, ngón tay bấm quyết, dường như đang tính toán cái gì.

Sau một lát, ánh mắt hắn sáng lên, thân hình chợt động, phi độn tới một phương hướng.

Càng bay đi về trước, những phù văn điểm này càng sáng và dày đặc thêm.

Thái Nhi mắt thấy cảnh này, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Thạch Mục phi độn phương hướng thỉnh thoảng biến đổi, cũng không phải một mặt bay về phía những điểm sáng dày đặc kia, khi thì dừng lại, sau khi tự suy nghĩ một lát, lại tiếp tục bay đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.