Chương trước
Chương sau
- Đừng mơ tưởng!

Người nhỏ màu lam cắn răng một cái, sắc mặt lộ một tia dứt khoát. Sau một khắc, hai mắt lóe tinh quang, lam quang toàn thân đại phóng, rồi liền nổ tung.

Thạch Mục cả kinh, muốn ra tay ngăn cản, nhưng đáng tiếc rằng đã không kịp, người nhỏ màu lam mau chóng biến thành tro bụi bay tán đi mất.

Thạch Mục thở dài, lắc đầu. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, rồi phất tay biến ra một dải lam quang, cuốn lấy cây quạt màu lam bên cạnh. Cằm chắc cán quạt vọt tới, một cảm giác lạnh buốt khiến Thạch Mục lộ vẻ vui mừng. Cây quạt này chính là Linh Bảo, hơn nữa lại mang thuộc tính Thủy, vừa vặn thích hợp với hắn. Thanh niên gầy còm thi triển bí thuật Băng Diễm cực kỳ lợi hại. Hắn có cây quạt này, chỉ cẩn tế luyện một chút cũng có thể khiến thực lực của hắn tăn lên không ít.

Tâm niệm vừa động, chân khí trong cơ thể rót vào trong quạt, linh văn bên mặt ngoài Tinh Thần Phiến nổi lên phát tán ra từng trận lam quang. Ánh mắt Thạch Mục nhìn vào khối tinh thạch màu lam khảm trên cây quạt, bên trong mơ hồ lóe lên ngọn lửa giống quang mang màu xanh bên ngoài. Mắt Thạch Mục lóe lên, có vẻ tinh thạch màu lam này chính là thứ ẩn chứa băng diễm màu lam quỷ dị ấy. Ngay cả Thần Cảnh nếu không chú ý cũng có thể bị vật này gây thương tích, sau này khi sử dụng cũng cần phải vô cùng cẩn thận.

Bất quá lúc này không phải là lúc nghiên cứu tỷ mỷ, cần phải tranh thủ thời gian dọn dẹp hiện trường để rời khỏi đây, nhằm tránh phát sinh thêm sự cố gì nữa. Thạch Mục lật tay thu hồi Tinh Thần Phiến, nhìn ngó xung quanh, phóng người bay đến bên cạnh tàn thi của nam tử gầy còm.

Trên ngón tay kẻ nayỳ có một cái giới chỉ màu lam, đúng là một cái pháp khí trữ vật. Nhưng cánh tay này cũng bị băng tinh màu lam bao trùm. Bạch quang tay trái Thạch Mục lóe lên hiện ra một đoàn hỏa diễm chí dương, bao phủ cánh tay của thanh niên gầy còm. Sau một lát hòa tan băng tinh bên ngoài, hắn vươn tay lấy được giới chỉ màu lam, phóng thần niệm vào bên trong thăm dò.

Thanh niên gầy còm thân là Thần Cảnh đại năng, vật phẩm trân quý trong giới chỉ trữ vật cũng không ít, thậm chí còn có một chút Tiên phẩm linh thạch. Trên mặt hắn hiện ra thần sắc vui vẻ, đem những linh thạch làm của riêng. Đột nhiên, thần sắc của hắn khẽ biến, giơ tay lấy ra một cái lệnh bài phía trên khắc một bộ đồ án giống như một con Kim Long ẩn hiện trong mây.

Trên lệnh bài khắc một cái tên: Duệ Vũ.

Thạch Mục nhìn lệnh bài, thần sắc dần dần biến hóa ra một tia ngưng trọng. Đồ án Kim Long này giống hệt với mấy tên thần tướng Thiên Đình hắn từng đánh chết trước kia. Xem ra thanh niên gầy còm chính là người Thiên Đình?

Tuy rằng hắn đã sớm suy đoán nhưng cũng chưa xác định được, dù sao nơi này là bên trong Thiên Hà Tinh Vực, lại là chủ tinh Thiên Phượng nhất tộc, phòng thủ vô cùng nghiêm khắc, tồn tại không ít Thần Cảnh trú đóng, mặc dù là thế lực Thiên Đình mound trà trộn vào cũng không thể dễ dàng như vậy.

Thạch Mục lắc đầu đem lệnh bài cũng giới chỉ thu vào. Trải qua một thời gian truy đuổi cùng đánh nhau, lúc này là tảng sáng, thời gian đến lúc đại điển bắt đầu cũng không có bao nhiêu thời gian. Ánh mắt hắn đảo qua mọi nơi, lại rơi vào biển lớn phía dưới, suy nghĩ một chút rồi thúc giục độn quang hướng về phía trước, vội vã đi.



Cùng lúc đó.

Một nhóm ba người Thư Hữu Kim đi ra Nam môn Phượng Dực Thành, Thư Hữu Kim lật tay tế ra một chiếc phi thuyền màu xanh ngọc, ba người cũng cưỡi lên, phi thuyền hóa thành một đạo cầu vồng màu lam, vội vã bay về phía nam.

Độn quang liên tiếp tại cửa thành đồng dạng cũng có không ít người bay về phía nam. Mục đích của tất cả đều là một sơn cốc bị bao trùm bởi mấy đỏ cách đó mấy trăm dặm, Phượng Minh Cốc. Phượng Minh Cốc, chính là thánh địa Thiên Phượng nhất tộc, cùng là cấm địa, ngày xưa đều trong trạngt hái pphong bế, phòng thủ sâm nghiêm, ngoại nhân đến gần xung quanh đều mang lại họa sát thân, muốn đi vào tuyệt không có khả năng.

Lần này đại điển tiếp nhận Thánh Nữ chính là một sự tình trọng yếu của Thiên Phượng nhất tộc, tự nhiên phải tổ chức ở chỗ này nên mới phá lệ cho phép ngoại nhân tiến vào. Ba người phi hành về hướng nam chừng hơn ngàn dặm chỉ thấy một mảnh núi non trùng điệp. Từ trên không nhìn xuống liền thấy hai ngọn núi cao lớn ở chính giữa kẹp lấy một thâm cốc đỏ thắm cực lớn.

- Chỗ đó chính là Phượng Minh Cốc rồi, chúng ta mau xuống đi.

Thư Hữu Kim nói rồi khống chế phi thuyền hạ xuống cửa cốc.

Tại chỗ cửa cốc tập trung từng đoàn người nhộn nhịp, chỗ đó dựng lên một cái cổng chào to lớn màu đỏ, phía trên treo tấm biển lớn viết to ba chữ “ Phượng Minh Cốc”. Sơn cốc bên ngoài cổng chào màu đỏ đều bị bao trùm bởi một màn chắn sáng đỏ thắm, không khí phía trên mờ mịt truyền ra từn đợt song nhiệt.

- Phượng Minh Cốc này dường như được bao bọc bởi một tầng cấm chế cực kỳ lợi hại, ngoại trừ cổng chào trước mắt thì không thể đi vào bằng đường nào khác.

Ánh mắt của Phương Trăn đảo qua sơn cốc, mở miệng nói.

- Nơi này đúng là thánh địa Thiên Phượng nhất tốc, tế tự lễ mừng trọng yếu đều tổ chức tại đây, phòng hộ như vậy cũng không có gì kì lạ.

Thư Hữu Kim nói.

Ba người hòa vào dòng người đi vào cổng chào, tộc nhân Thiên Phượng tộc kiểm tra đối chiếu thân phận mới có thể đi vào trong sơn cốc. Vừa mới đi vào trong sơn cốc, ba người liền bị cảnh sắc trước mặt làm cho rung động. Chỉ thấy trong sơn cốc, núi non rừng rậm tầng tầng lớp lớp phô ra như một biển lửa đỏ rực. Từng gốc cây Hỏa Đồng Thụ cao hơn mười trượng, tán cây trải rộng thoạt nhìn như những trụ lửa kịch liệt lay động. Trên đỉnh Hỏa Đồng Thụ có vô số Phong Diệp màu đỏ thắm rung động trong gió khiến sơn cốc như sống lại, bốc cháy lên như một biển lưuả bao la bát ngát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.