Chương trước
Chương sau
Lúc này, Thư Hữu Kim đang đứng ở cửa thông đạo sâu thẳm.

Chân mày Thạch Mục nhíu lại, nhìn về phía Thư Hữu Kim. Chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra bộ dạng mơ hồ. Hiển nhiên hắn cũng không biết tình hình phía sau cấm chế này.

Thạch Mục bất đắc dĩ lắc đầu. Trong hai mắt hắn chợt hiện kim quang. Ánh sáng màu vàng phóng về phía trước nửa tấc, nhìn lại về phía bên trong thông đạo.

Thư Hữu Kim thấy vậy, chân mày nhíu lại. Trong ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục càng tăng thêm vài phần nghiêm nghị.

Sau một lát, ánh sáng màu vàng trong hai mắt Thạch Mục vừa thu lại. Trên mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng nói:

- Ta từng nghiên cứu qua một môn thần thông Linh Mục. Nhưng bốn phía xung quanh bức tường bên trong thông đạo này đầy phù văn. Có một lực lượng cổ quái không có cách nào nói được, ngăn cản ta tiếp tục quan sát.

- Vậy Thải gia thì sao? Có nhìn thấy cái gì không?

Thư Hữu Kim đưa mắt tha thiết mong đợi nhìn Thải Nhi, mở miệng hỏi.

- Ta có thể thấy cuối thông đạo có một lớp màn ánh sáng. Phía sau màn ánh sáng hình như là thạch thất rộng rãi. Lại đi vào trong nữa, cái gì cũng không thấy được.

Thải Nhi đưa cái cổ nhìn quanh bên trong thông đạo, nói.

- Bảo khố Địa Cung chắc hẳn là ở trong thạch thất đó.

Thư Hữu Kim gật đầu nói

- Vậy việc này không nên chậm trễ. Chúng ta vào đi thôi.

Thạch Mục thốt lên một tiếng, đi vào bên trong thông đạo trước.

Ánh mắt Thư Hữu Kim lóe lên, đi theo theo sau lưng hắn, cẩn thận chuyển bước chân đi vào thông đạo.

Không gian bên trong thông đạo không lớn. Hai bên tường là đá chồng lên thành hình chữ nhật cực lớn. Dưới chân lại sử dụng đá xnah hình vuông cực lớn lát, vô cùng san bằng.

Ở trên vách tường hai bên là mặt đá cực lớn, mặt ngoài chạm khắc các loại hình dáng và đường nét. Ở giữa có xen lẫn nhiều loại phù văn. Có cái Thạch Mục nhận ra. Lại có cái hắn chưa từng thấy qua.

Mà ở trên mặt đất, mặt ngoài của những viên đá vuông màu xanh lại có khắc lõm. Rất nhiều hình động vật và hoa chim trông rất sống động. Thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ.

Chỉ có điều, lúc này hai người Thạch Mục cũng không rảnh thưởng thức những cái này. Lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào thông đạo phía trước. Bọn họ rất sợ phía trước có con rối canh giữ lao xuống đánh bất ngờ. Hoặc là xuất hiện cấm chế cạm bẫy gì đó.

Nhưng đi khoảng chừng một canh giờ, hai người lại không có gặp phải cái gì cả.

Dọc theo con đường này yên tĩnh tới kỳ lạ.

- Thạch Đầu, ta thế nào lại cảm thấy có chút không đúng?

Thải Nhi đột nhiên mở miệng nói.

- Ngươi cũng phát hiện ra sao?

Thạch Mục nhíu mày, cũng mở miệng nói.

- Thế nào? Các ngươi phát hiện ra cái gì?

Thư Hữu Kim vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

- Căn cứ vào những gì chúng ta nhìn thấy trước đó, có thể đoán được thông đạo này tối đa chỉ có trăm trượng. Theo đạo lý chúng ta đã sớm ra khỏi màn ánh sáng, tiến vào trong gian phòng kia. Nhưng bây giờ... Ngươi quay đầu nhìn lại đi.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nói như thế.

Thư Hữu Kim nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn lại phía sau.

- Cái gì? Tại sao có thể như vậy...

Sắc mặt Thư Hữu Kim đại biến, cả kinh kêu lên.

Chỉ thấy ở phía sau hắn chỉ cách khoảng mười trượng, chính là cửa, chỗ bọn họ vừa tiến vào thông đạo này. Trong hơn một canh giờ, bọn họ không ngờ chỉ đi được khoảng mười trượng.

- Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Thư Hữu Kim vội vàng hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm. Chúng ta giống như rơi vào trong trận pháp nào đó.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn lên các tấm phù văn trên bốn vách tường, có chút không xác định nói.

- Vậy, ở đây không phải là Địa Cung của gia tộc các ngươi sao? Ngươi tại sao lại có bộ dạng cái gì cũng không biết vậy?

Hai mắt Thải Nhi trợn trừng, có chút bất mãn nói.

- Bảo khố Địa Cung này đã phủ đầy bụi suốt nghìn năm. Ở trong tộc, các ghi chép có liên quan tới nơi này đều đã mất. Trước khi ta tới chỗ này, thật ra trưởng bối trong tộc vẫn luôn phản đối.

Thư Hữu Kim có chút bất đắc dĩ nói.

- Thạch Đầu? Vậy chúng ta làm sao bây giờ đây? Đi trở về sao?

Thải Nhi mở miệng hỏi.

- Trở về, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Ánh mắt Thạch Mục lướt nhanh qua phía trên vách tường, cũng không quay đầu lại nói.

- A? Vì sao vậy?

Thải Nhi kêu lên.

- Từ khi chúng ta bước một bước vào trong thông đạo này, đã rơi vào bên trong trận pháp. Lúc này bất luận đi thế nào, kết quả cũng giống nhau. Chúng ta đi không ra khỏi thông đạo này, sẽ bị chết ở chỗ này.

Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói.

- A... Vậy phải làm sao bây giờ? Ta còn chưa có ăn đủ linh thạch đâu.

Sau khi Thải Nhi nghe xong, nhất thời vẻ mặt đau khổ gào lên.

- Ngươi cũng đừng nóng vội. Cùng lắm thì chúng ta lấy lực phá pháp, trực tiếp đánh xuyên qua thông đạo này. Ngược lại, cũng chưa chắc không thể đi ra ngoài.

Thạch Mục nói.

- Chuyện này trăm triệu lần không thể làm được.

Thư Hữu Kim vừa nghe Thạch Mục nói, muốn dùng bạo lực mở đường, liền vội vàng nói.

- Có gì mà không thể?

Thạch Mục hỏi.

- Một khi đánh xuyên qua thông đạo này, tất cả bảo tàng này có thể đều bị phong kín dưới đất. Chúng ta sẽ không lấy được cái gì cả.

Thư Hữu Kim lộ ra vẻ mặt thương tiếc nói.

- Mạng nhỏ còn khó giữ được, cần gì phải chú ý tới tài bảo?

Thải Nhi nói.

- Vậy linh thạch tiên phẩm ta đáp ứng cho Thải gia, cũng lại không có cách nào đổi được.

Thư Hữu Kim nói.

- Thạch Đầu, ta thấy chúng ta vẫn nên suy nghĩ một vài biện pháp khác đi.

Thải Nhi nghiêm túc nói.

Thải Nhi chuyển hướng đề tài cực nhanh. Ngay cả Thư Hữu Kim cũng không ngờ tới. Hắn nhất thời ngẩn người ra.

Thạch Mục cũng đã sớm tập thành thói quen, thấy lại không thể trách.

Đúng lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển sang ô gạch hình vuông phía trên mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.