Chương trước
Chương sau
Ầm ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Thạch Mục chỉ cảm thấy hai lỗ tai kêu oong oong. Mặt đất ở phía trước người truyền đến một trận rung chuyển mãnh liệt, giống như địa chấn.

Mặt đất dưới chân hắn giống như mạng nhện nứtt ra, lan về bốn phương tám hướng. Từng khối nham thạch cực lớn văng ra tung tóe, bắn thẳng về phía hắn.

Thạch Mục mặt không đổi sắc, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái xuống trên mặt đất. Phía sau lưng hai cánh đen trắng bỗng nhiên mở ra, vỗ mạnh một cáu. Cả người hắn liền bay lên trời, trong chớp mắt xuất hiện ở giữa không trung.

Đúng lúc này, trong rừng núi lại là rối loạn một hồi. Mấy người trong cứ điểm trước đó đều chui ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thạch Mục.

Đại hán người Cổ Man Tộc kia đập một cái vào một cây đại thụ bên cạnh, trợn mắt nhìn về phía tên tộc nhân Di Thiên Cự Viên kia, hỏi:

- Bạch Thạch, có chuyện gì vảy ra vậy?

- Chuyện gì xảy ra sao? Mãn Đô, nếu không phải ta một đường tiềm hành qua, các ngươi ngay cả bản thân mình bị theo dõi cũng không biết.

Tên Di Thiên Cự Viên kia cũng nhếch miệng cười ha hả, sử dụng giọng điệu giễu cợt nói.

- Chờ thu thập xong tiểu tử kia, trở lại tính sổ với hai kẻ ngu xuẩn các ngươi.

Sau khi Mãn Đô nghe xong, nhìn về phía hai người trung niên mặc áo bào màu tím này nhỏ giọng quát.

Hai người kia vừa nghe nói thế, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

- Hừ, hóa ra các ngươi sớm đã là cá mè một lứa.

Thạch Mục bay vút lên trời cao, đứng, cười lạnh nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Mãn Đô lạnh giọng hỏi.

- Lấy người lấy tính mạng các ngươi.

Thạch Mục vừa dứt lời, cổ tay lật một cái, liền lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn.

Chỉ thấy hai cánh đen trắng của hắn bỗng nhiên mở ra. Thân thể hắn chợt hạ xuống. Trong tay nhấc trường côn lên, đánh về phía trên đầu Mãn Đô.

Lúc này trong đám người đang ở trong rừng, người có thực lực cảnh giới cao nhất, chính là một cường giả Thánh giai trung kỳ. Hắn tên là Bạch Thạch, tộc nhân Di Thiên Cự Viên, lại là tu vi Thánh Giai sơ kỳ. Về phần mấy người còn lại, chỉ là võ giả Thiên Vị.

- Không biết tự lượng sức mình.

Miệng Mãn Đô quát to một tiếng, trên người liên tiếp sáng lên từng đạo phù văn kỳ lạ, thân hình đột nhiên cao lên gấp đôi.

Trên cánh tay to khỏe của hắn hiện ra một tầng sừng, cứng rắn giống như sừng tê giác. Làn da trên người từ màu đồng cổ chuyển thành màu xanh, thoạt nhìn giống như da của tê giác, rắn chắc kiên cố vô cùng.

- Ầm.

Một tiếng động khẽ vang lên.

Hai cánh tay Mãn Đô giơ ngang lên, cứng rắn đỡ lấy Tấn Thiết Côn của hạch Mục.

Chỉ có điều, hắn hình như đánh giá thấp lực lượng cây côn này của Thạch Mục một. Hắn bị thân côn ép tới mức thân thể run lên. Hai chân đạp xuống đất cũng lún vào trong đất bùn. Trong mắt hắn lóe lên một vẻ kinh hãi.

Thạch Mục sớm có dự liệu đối với lực lượng và năng lực phòng ngự Mãn Đô. Sau một đòn, hắn liền lập tức bứt ra, lui về phía sau. Khi lao về phía sau, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy bàn tay có chút tê dại.

Hai người trung niên mặc áo bào màu tím tự biết lúc trước đã phạm sai lầm, lúc này nóng lòng lấy công chuộc tội. Vừa nhìn thấy Thạch Mục lui về phía sau, hai người lập tức từ phía sau xông tới bao vây.

Trong tay hai người giơ cao binh khí của mình. Từ hai bên trái và phải của Thạch Mục bắt đầu liên tục tấn công.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng. Trong tay Như Ý Tấn Thiết Côn chợt vung lên phía trước, thân thể lại lún xuống phía dưới, tránh công kích của hai người.

Chỉ thấy Như Ý Tấn Thiết Côn giống như chim mỏi rời ổ, trên không trung lóe len ánh sáng màu vàng lượn một vòng, lại bay ngược trở về, đánh về phía trên người của hai người trung niên mặc áo bào màu tím.

Một đòn chim mỏi biết quay về lại nằm ngoài dự đoán cảu hai người kia. Trong thời khắc vội vàng, bọn họ vẫn không kịp phòng thủ, liền vừa vặn bị Tấn Thiết Côn đánh trúng.

Lấy thực lực của Thạch Mục hôm nay, mặc dù không cần tới vỏ côn Thiên Cực, võ giả Thiên Vị sao có thể chịu được một côn này.

Thình thịch thình thịch.

Vài tiếng động qua đi. Giữa không trung lập tức bắn ra hai đóa hoa máu.

Mắt thấy hai người trung niên mặc áo bào màu tím bị Thạch Mục một đòn giết chết, Mãn Đô nhất thời không nhịn được, nổi điên. Hai tay hắn chợt nắm chặt, vọt về phía Thạch Mục.

- Tất cả đừng ngẩn ra đó nữa. Nhân tộc này lai lịch không rõ ràng, thực lực lại cực kỳ cường hãn. Mọi người cùng tấn công, mau chóng giải quyết hắn, chấm dứt hậu hoạn.

Người thanh niên mặc áo lam, gương mặt thâm trầm kia mở miệng kêu lên.

Sau khi mọi người nghe vậy, lập tức xông tới. Trên người bọn họ phát ra các loại ánh sáng với màu sắc khác nhau, gọi ra binh khí pháp bảo của từng người, lao về phía Thạch Mục.

Cùng lúc đó, Di Thiên Cự Viên tên Bạch Thạch kia cũng một tiếng rít gào, hai cánh tay rung lên, đánh về phía Thạch Mục.

Trong lúc nhất thời, linh quang điên cuồng chớp hiện, hư không chấn động mạnh.

Thạch Mục mới từ phía trước người của Mãn Đô lui lại, quyền lớn của Thanh Viên đã đập tới.

Hắn đã từng lĩnh hội lực lượng cường đại của người này, tất nhiên sẽ không cứng rắn đấu với hắn. Vừa nhìn thấy quyền thứ nhất đánh tới, hai cánh đen trắng phía sau lưng lập tức đập mạnh, thân thể trở nên mơ hồ, chợt xuyên qua phía dưới nắm đấm của hắn.

Bạch Thạch thấy thế, thân thể lắc một cái, vừa định đuổi theo Thạch Mục. Hắn lại cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhói, đồng thời một cảm giác bất lực kéo tới.

Hắn vội vàng cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy đến một thanh tàn kiếm huyết sắc bản rộng đã đâm xuyên qua cánh tay hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.