Chương trước
Chương sau
Chín đầu Ngao Tổ đều mở miệng, chín thanh âm cùng nhau vang lên, chấn động bên tai Thạch Mục.

- Chạy trốn? Vì sao ta phải chạy trốn chứ? Phân thân của ngươi là thuốc bổ tốt nhất cho bí thuật đồ đằng của ta, chắc hẳn bản thể thì càng có lợi hơn rồi.

Lúc này, Thạch Mục đã bình tĩnh lại, cười nói.

- Tiểu tử được lắm, sắp chết rồi mà còn nói khoác không biết ngượng miệng!

Ngao Tổ không giận lại cười, cả người lóe lên hào quang, hình thể nó nhỏ dần, hóa thành một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng, râu tóc đều là kim sắc.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, bộ dáng của đối phương cực giống với phân thân đuổi giết hắn tại Lam Hải Tinh năm đó.

- Kiếp trước, ngươi đã xen vào việc của người khác, hại bổn tọa không ít, hiện tại lại giết ba phân thân của bổn tọa, lúc này chính là lúc bổn tọa tính sổ với ngươi. Giờ ngươi chẳng thể nào co đầu rụt cổ tại Thanh Lan Thánh Địa, xem ngươi còn có thủ đoạn gì không!

Ngao Tổ trầm giọng nói.

- À, thì ra ngươi sợ Thánh Chủ Thanh Lan.

Thạch Mục nói, giống như mới phát hiện việc này.

Thạch Mục vừa kéo dài thời gian bằng cách nói chuyện với Ngao Tổ, vừa dùng thần thức liên hệ Yên La, nhưng không biết vì sao, Yên La vẫn không hồi âm.

- Túc Thăng lão quỷ đúng là có chút uy danh, nhưng thời gian qua đi, vật đổi sao dời, hiện tại dùng tên của hắn hù dọa bổn tọa sao?

Ngao Tổ cười lạnh.

Thải Nhi đậu trên vai Thạch Mục, sợ hãi nhìn Ngao Tổ, chợt nghe thấy thanh âm Thạch Mục vang lên:

- Thải Nhi, thực lực bản thể Ngao Tổ quá mạnh mẽ, vượt xa Thần Cảnh sơ kỳ, rất có khả năng cũng đã vượt qua trung kỳ. Cho dù thời điểm ta mạnh nhất, cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi hiện tại ta bị trọng thương. Lát sau cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành động, nếu khi tình huống bất trắc, ngươi dẫn đứa bé kia chạy trốn, ta sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian cho các ngươi.

- Thạch Đầu, ngươi... ta...

Sau khi Thải Nhi nghe xong, trong lòng bất an, không biết nói gì lúc này.

Cùng lúc đó, Ngao Tổ đột nhiên mở miệng:

- Sao? Cho ngươi thời gian dài như vậy, ngươi cũng không gọi ra được linh sủng của mình, ta còn muốn một lưới bắt hết đó.

Thạch Mục vừa nghe đến đó, cười khổ, thì ra đối phương đã đoán được ý đồ của mình từ trước, nguyên nhân nói nhiều với mình như vậy cũng chỉ là để hắn liên lạc Yên Lan, rồi tiện đường tóm gọn cả hai người.

- Không sao, bổn tọa giết ngươi trước, sau đó nghĩ cách giải quyết nàng.

Ánh mắt Ngao Tổ lạnh lẽo, mở miệng nói.

Dứt lời, bàn tay chìa ra, một móng vuốt rồng được tạo thành từ ánh sáng màu vàng xuất hiện trong hư không, cao chừng mười trượng, chộp tới Long Vũ Phi Xa.

Linh áp tràn ngập ập xuống!

Thạch Mục đã có chuẩn bị từ trước, lúc đối phương nâng bàn tay lên, quanh thân lóe lên kim quang, sau đó từng miếng vảy vàng bao trùm lấy hắn, đồng thời mũi chân hắn điểm thật nhẹ, hai cánh đen trắng kéo dài ra, bay lên cao.

Hai tay nâng quá đỉnh đầu, sau đó nắm chặt, một luồng kim quang sáng lên, tay nắm Như Ý Tấn Thiết Côn được rút ra khỏi vỏ côn Thiên Cực.

- Thái Sơn Áp Đỉnh!

Thạch Mục quát lớn, Tấn Thiến Côn tỏa sáng kim quang, côn ảnh cực lớn như một ngọn núi xuất hiện, theo trường côn đập vào kim quang long trảo.

Tiếng ầm ầm vang lên thật lớn.

Kim quang long trảo khổng lồ đụng nứt côn ảnh, sau đó chui vào trong một mảnh vỡ kim quang côn ảnh, vuốt rồng màu vàng vỗ vào trên Như Ý Tấn Thiết Côn còn chưa kịp thu hồi.

Một luồng sức mạnh cực lớn đập vào người Thạch Mục, từng chiếc vảy màu vàng đang phủ trên người hắn đều bị đánh văng tung tóe, thân thể không thể tự chủ cũng bị bay ngược ra sau.

Sau khi bay về sau chừng hơn trăm trượng, hắn mới có thể ổn định thân mình, miệng rên lên đau đớn, phun ra một ngụm máu bầm.

- Thạch Đầu...

Thải Nhi không nhịn được sự sợ hãi, kêu lên.

- Tiểu tử phản ứng thật nhanh, yên tâm, bổn tọa không muốn giết ngươi nhanh vậy đâu, bổn tọa phải khiến cho ngươi nếm trải cảm giác sống không bằng chết!

Ngao Tổ quát lớn.

Hắn vừa dứt lời, kim quang quanh hắn đột nhiên tán loạn, cùng lúc đó một vệt hồng mang sáng lên, hiện ra một thanh tàn kiếm màu máu, nó nhanh chóng bắn đến trước mặt Ngao Tổ.

Ngao Tổ thoáng hoảng sợ, tay vung lên, một thanh giáo bốn góc xuất hiện, toát ra kim quang mãnh liệt, nó nhanh chóng lao ra, đụng vào huyết sắc tàn kiếm.

Coong!

Thanh âm kim loại va chạm vang lên, ánh sáng đỏ trên thanh tàn kiếm màu máu càng sáng lên rực rỡ, song song đó, mũi nhọn nơi ngọn giáo xuất hiện kẽ nứt thật nhỏ.

Ngao Tổ thấy thế, lông mày thoáng nhíu lại, kim quang trong lòng bàn tay đang chìa ra đột nhiên lóe lên, làm chấn động ngọn giáo bốn góc vô cùng mãnh liệt, kim mang trên thân nó càng ngày càng sáng, dũng mạnh bay đến huyết sắc tàn kiếm.

Coong!

Tiếng va chạm vang lên lần nữa, một luồng sức mạnh cực lớn tác động lên huyết sắc tàn kiếm, khiến nó bị đánh bay ngược trở về.

Hóa thân Thạch Mục nhanh chóng nghênh đón, vươn tay tiếp lấy tàn kiếm, cũng bị ảnh hưởng bởi luồng lực lượng này, nên cũng phải lui về sau mười trượng.

Hắn còn chưa đứng vững, đã thấy có một luồng sáng màu vàng chớp lóe cực nhanh, thanh giáo tức khắc đâm xuống đầu hóa thân.

Thân ngoại hóa thân lập tức lui lại một bước, sau đó hai tay giơ huyết sắc tàn kiếm lên, đón đỡ thế công của ngọn giáo.

Một tiếng va chạm từ kim loại lại vang lên lần nữa, các bộ phận của thanh giáo bị đứt gãy.

Vừa thấy thanh giáo gãy, Ngao Tổ không hề tức giận, trái lại vô cùng vui vẻ, đáy mắt xẹt qua một tia âm hiểm.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Ở nơi đứt gãy của thanh giáo đột nhiên lóe lên ánh sáng bạc, một viên long nhãn khá lớn từ bên trong rơi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.