Chương trước
Chương sau
- Đây là...

Những trưởng lão Thánh giai vừa định đuổi theo thấy thế, rối rít nhìn lên bầu trời.

Bên trong vòng xoáy ánh sáng xanh, điện quang vờn quanh, sau khi đôi sừng cong xuất hiện, hai cánh tay khổng lồ được bao phủ bởi lân giáp bỗng nhiên duỗi ra, đẩy một cái, hư không nhanh chóng chấn động mãnh liệt.

Tiếp theo, một thân ảnh đen như mực cao tới trăm trượng đi ra khỏi thanh quang.

Toàn thân phủ đầy vảy giáp màu đen, ngực và vai đều có hoa văn dị thú, trên đầu đội mũ giáp đen thui, hai chiếc sừng cong từ mũ giáp vươn dài ra, không biết là vật trang trí trên mũ, hay là do bản thể mọc ra.

Khuôn mặt cũng bị bao phủ bởi diện giáp chạm rỗng màu ám kim, chỉ rộ ra một chiếc mũi cao thẳng cũng đôi mắt trống rỗng thâm sâu.

Thoạt nhìn vô cùng oai hùng phi phàm, khí tức từ người đó truyền ra khiến nhiều người không rét mà run.

Sau khi hắn vừa xuất hiện, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú, từng quầng sáng tối tăm mờ mịt từ trong miệng phát ra, khiến cho những tồn tại Thánh giai không kịp chạy trốn, cảm giác động tác quanh thân mình đều trì trệ gấp trăm nghìn lần, vẻ mặt bọn chúng vô cùng hoảng sợ.

- Đây là... tử linh!

Nếp nhăn trên trán Hoắc Ngữ Chân càng sâu thêm, khẽ kêu lên.

- Là triệu hóa thủ tồn tại Thần Cảnh!

Quan Sơn Hải cũng không nhịn được kêu to, thanh âm run rẩy.

Không giống với ba thần thú tiếp cận Thần Cảnh, người khổng lồ mặc giáp đen này có tu vi Thần Cảnh sơ kỳ.

Thân Đồ Nam cau mày, nói:

- Không ngờ, Túc Thăng Chân Nhân là Thần Cảnh Hồn Sư! Mục đạo hữu, ta thủ tại đây, tên tử linh Thần Cảnh giao cho ngươi xử lý, được không?

Mục Thiên Tuyệt không nói gì, kiếm ý trên người tăng lên, thân hình tung về phía trước, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng kiếm quang sắc bén phóng đến chỗ hắc giáp cự nhân.

- Chư vị không cần lo lắng, cứ tiếp tục đuổi giết dư nghiệt, kẻ nào chạy, giết không tha!

Ánh mắt Thân Đồ Nam nhìn chằm chằm Túc Thăng Chân Nhân, nói với những trưởng lão Thánh giai kia.

- Thân Đồ đạo hữu, mấy năm gần đây, ngươi trong tối ngoài sáng âm thầm thăm do thực lực của ta rất nhiều lần, chẳng phải là ngươi muốn biết sao, hiện tại, ta sẽ để cho ngươi thấy, phải nhìn rõ đấy.

Tay áo Túc Thăng Chân Nhân phất lên, đứng chắp tay, giọng điệu lạnh nhạt.

Dứt lên, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, một màn sáng màu xanh từ trên người tản ra bốn phía, bao phủ tất cả mọi người trong tinh không.

Đám trưởng lão Thánh giai còn muốn đuổi theo, lập tức cảm thấy cả người của mình sa vào vũng lầy, cực kỳ nặng nề, không thể tiến thêm bước nào nữa.

Cảm nhận được khí tức hùng vĩ trong quang mạc màu xanh, Thân Đồ Nam lập tức kinh hãi, thất thanh kêu lên:

- Không đúng! Đây là... lực lượng lĩnh vực, ngươi, ngươi đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong cảnh giới Đại Thừa, làm sao có thể được?

Mục Thiên Tuyệt đang cùng giao chiến với hắc giáp tử linh, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, trường kiếm đang nắm trong tay cứng rắn va chạm với đối phương, dựa theo thế mà bay ngược trở về, đứng bên cạnh Thân Đồ Nam.

Mặc dù hai người bọn họ là Thần Cảnh, nhưng chênh lệch giữa những tiểu cảnh giới trong Thần Cảnh giống như trời vớt đất.

Có thể nói, bọn hắn không thể nào địch lại Túc Thăng đã đạt cảnh giới Đại Thừa!

Hắc giáp tử linh không đuổi theo, yên lặng đứng trong hư không, hai mắt trống rỗng nhìn qua chiến hạm đệ tử hai tông Trục Vân, Ly Trần.

Đám trưởng lão phản loạn cùng Quan Sơn Hải thấy tình cảnh hiện tại đã vô cùng kinh hãi, lưng toát ra mồ hô lạnh giống như mưa, cả người bắt đầu run rẩy.

- Các đệ tử Thanh Lan, nhanh chóng thối lui đi!

Túc Thăng Chân Nhân quát lớn, thanh âm như tiếng sấm rên nổ vang trên không trung.

Những đệ tử Thanh Lan đang khiếp sợ cũng bình tĩnh lại, dưới sự chỉ huy của Côn Lô, bắt đầu chạy tứ tán.

Tình huống quỷ dị xuất hiện trong hư không, đám người Ly Trần Tông, Trục Vân Thánh Điện vốn đang hùng hổ, kể cả bọn Thánh giai phản bội Thanh Lan Thánh Địa đều dừng động tác trên tay, ánh mắt bọn chúng đều chỉ nhìn về một hướng.

Trên không trung Đông Thánh Tinh, một thân ảnh cô đơn đứng lặng lẽ, áo bào theo gió bay phần phật.

Lông mi ngang eo của Túc Thăng Chân Nhân bay theo gió, thân hình của hắn không cao lớn, thậm chí khá gầy gò, nhưng thời khắc này, chỉ cần một mình hắn đứng trước Đông Thánh Tinh đã làm cho hai Đại Thánh Địa và Thánh Chủ của nó không dám cử động mảy may.

Thần sắc Thân Đồ Nam dị thường nghiêm trọng, nhìn qua Túc Thăng Chân Nhân, hiện tại hắn không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Tay hắn khẽ run quạt lông, xiềng xích bao quanh Thất Sắc Lân Lộc buông lỏng, thân ảnh thải lộc nhanh chóng biến mất, xuất hiện sau lưng Túc Thăng Chân Nhân.

Kim Đồng Sư Thứu và Xích Diễm Ly Hổ không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện bên cạnh Túc Thăng Chân Nhân, ánh mắt tràn ngập đau thương.

- Đi đi.

Túc Thăng Chân Nhân không quay đầu lại, giọng điệu cực kỳ thản nhiên.

Ba con Hộ Tông Thần Thú đồng thời ngẩng đầu lên, miệng gào thét thật to, thân hình xoay chuyển, hóa thành ba vệt sáng, chớp mắt đã bay vào trong tinh vực mênh mông.

Thân Đồ Nam xem như không thấy ba thần thú rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Túc Thăng.

Thần sắc Mục Thiên Tuyệt sau một lúc biển đổi khôn cùng, nhưng vẫn không động đậy.

- Ha ha...

Vừa thấy đệ tử Thanh Lan đã trốn xa, Túc Thăng Chân Nhân bất chợt cười to.

Đám người Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt khẽ giật mình.

Nhưng vào lúc này, khí tức trên người Túc Thăng bắt đầu hỗn loạn, màn sáng lĩnh vực bao phủ chung quanh xuất hiện vết nứt, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Tiếp đó, trước mặt bao người, cảnh giới của Túc Thăng Chân Nhân từ Thần Cảnh đỉnh cao bắt đầu ngã xuống...

Thần Cảnh hậu kỳ, trung kỳ... Thánh giai đỉnh cao, hậu kỳ, trung kỳ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.