Chương trước
Chương sau
Phiến bóng mờ kia mới vừa xuất hiện, liền sải ra một đôi cánh khổng lồchừng năm mươi trượng dài, mãnh nhiên hướng mấy chiếc chiến hạm kia vung lên.

Âm thanh xuyên qua không trung vang lên!

Một đạo phong nhận ước rộng khoảng chừng trăm trượng vô cùng to lớn màu xanh từ dưới đôi cánh khổng lồ cuốn ra, giống như một đạo lưỡi dao khai thiên to lớn vậy, hướng về chiếc chiến hạm gần nhất mà chém đến.

- “Rắc rắc” một tiếng vang thật lớn!

Giống như chiếc rìu lớn chém vào thân cây vậy,phía trên chiếc kia hạm to lớn của phái Li Trần, nhất thời nứt ra một khe hở to lớn, thân hạm run lên, ánh sáng nhanh chóng trở nên ảm đạm mấy phần.

Còn lại hai chiếc chiến hạm cùng truy đuổi nhìn thấy vậy, cũng lập tức ngưng thế truy kích, dừng lại ở trong tinh không.

Đệ tử Thanh Lan vốn đang trong thế bị đánh bại nhất thời chấn động tinh thần, nhìn về phiến bóng mờ kia, trong miệng đồng loạt kêu lên:

- Đó là... Kim đồng Sư thứu!

- Hộ tông thần thú tới chi viện đây!

Phiến bóng mờ kia là một con thú khổng lồ khoảng trăm trượng đầu sư tử người chim ưng, hai cặp mắt lộ ra là vẻ màu vàng ảm đạm, đôi cánh trên người đen nhánh, lóe lên những ánh sáng trong suốt, mà trên người thả ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, đúng là có thể so sánh với một tên cường giả thần cảnh sơ kỳ.

Hai cánh của Kim Đồng sư thứu sải ra, trên không trung đập đập cánh mấy cái, con ngươi màu vàng sậm lạnh lùng nhìn chăm chú chiến hạm của hai phái Li Trần và Trục Vân, mang một khí thế nhìn thiên hạ bằng con mắt kiêu ngạo.

- Hừ, chỉ là một con súc sinh với bộ lông đen thôi!

Mục Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng nói.

Lời vừa dứt, tinh vân bên ngoài Đông Thánh Tinh lại được một trận sôi trào, hai bóng dáng to lớn liên tiếp xuyên phá mấy tầng mây, bay lên.

Trong đó một con giống như con nai, dáng người có chừng hơn năm mươi trượng, cả người phủ đầy vảy hình tròn, phía trên lóe lên ánh sáng bảy màu sắc, bốn vó đạp động, dưới chân từng bước dâng lên dải tường vân bảy màu, nhìn thần quang vô hạn, tuấn dật vô cùng.

Một con khác bên này cả người là những ngọn lửa hừng hực quấn vòng quanh, không thấy rõ tướng mạo, từ đường viền nhìn lên, lại giống như một con mãnh hổ với đôi cánh lửa dài, sau lưng kéo theo là một cái đuôi to vô cùng cứng cáp, có thể so sánh được với giao long.

Cơ thể so với con nai bảy sắc cũng chênh lệch không bao nhiêu.

- Bảy sắc lân lộc, xích diễm ly hổ...

Mục Thiên Tuyệt ánh mắt chợt lóe lên, rồi nói.

- Xem ra, tam đại hộ tông thần thú của Thánh địa Thanh Lan đều đến đông đủ.

Thân Đồ Nam ở bên cạnh nói.

...

Cùng lúc này, Thạch Mục cùng một nhóm người đi tới bên trong một dãy núi.

Nơi này đã chỗ sâu nhất của không gian này, linh lực mỏng manh, trong rừng núi chỉ có một ít quái thú thực lực yếu ớt.

Nam Cung trưởng lão đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đi tới phía dưới ngọn núi Hắc thạch.

Phía dưới đỉnh núi có một vách đá bề mặt bóng loáng, Nam Cung trưởng lão ánh mắt chợt lóe, vẫy tay bắn ra một đạo bạch quang, đánh vào trên vách đá.

Một tiếng rên theo đó truyền ra, bề ngoài vách đá xuất hiện một lỗ thủng to, bên trong là một sơn động lớn.

Trên mặt đất trong sơn động khắc vẽ vô số phù văn thời xưa phức tạp, tạo thành một pháp trận, hơn nữa lại là một truyền tống pháp trận.

Thạch Mục thấy vậy trong lòng động một cái, nhìn về bốn phía một cái, thầm gật đầu.

Nơi này rất hiếm dấu tích của con người, linh khí lại mỏng manh, sẽ chẳng có ai tự nhiên nghĩ tới đây có một pháp trận bí mật.

Mấy người họ mang thiên vị đệ tử bay vào sơn động, Nam Cung trưởng lão kiểm tra pháp trận một lần, gật đầu một cái nói:

- Pháp trận hoàn hảo, không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng mà để khởi động trận pháp thì phải cần một khoảng thời gian.

Vừa nói, hắn bắt đầu bận rộn, lấy ra các loại Linh thạch sắp xếp trên pháp trận.

Thạch mục không hiểu nhiều với trận pháp, nên chẳng giúp được gì, chri đứng ở một bên.

Trên truyền tống pháp trận các loại phù văn dần dần thắp sáng, trong chốc lát đã có thể hoàn thành.

- Thạch mục huynh

Một nam tử áo xanh bước ra từ trong các thiên vị đệ tử đi tới.

Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, người đang bước tới chính là Thanh Trường Thiên, dạo trước trong lúc đang hỗn chiến, hắn thật sự là không có để ý.

- Thanh huynh, đã lâu không gặp.

Thạch mục vui vẻ nói.

- Đúng vậy, đã hơn một trăm năm không gặp, không nghĩ tới thực lực Thạch Mục huynh lại mãnh mẽ đột phá đến như vậy, đã đạt đến cảnh giới thánh cấp.

Thanh Trường Thiên vẻ mặt có chút phức tạp, khâm phục nói.

- À à, ta cũng là có chút may mắn cộng thêm trùng hợp gặp phải cơ duyên, May mắn lúc này mới đột phá. Thanh huynh cũng đã đến trung kỳ thiên vị, sau này đột phá thánh cấp chắc không thành vấn đề.

Thạch mục nói.

Thanh trường thiên lắc đầu cười một tiếng, đối với việc sau này có thể đột phá thánh cấp không có bao nhiêu lòng tin.

- Thạch huynh đột phá thánh cấp khi nào? Tại sao không thấy giáo phái công cáo, tấn thăng đệ tử vạn niên?.

Hắn hỏi.

- Cũng là chuyện mới đây, còn chưa tới kịp báo lên giáo phái, liền xảy ra biến cố như vậy.

Thạch mục lắc đầu thở dài nói.

- Đúng vậy, nhớ năm nào ngươi và ta cùng bái nhập vào Thánh địa Thanh Lan khung cảnh đó vẫn còn như đang diễn ra ngay trước mắt, không nghĩ tới lúc này mới mấy trăm năm, Thánh địa Thanh Lan thậm chí còn toàn bộ di dương tinh vực không ngờ rằng lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Thanh Trường Thiên cũng thở dài nói.

Hai người nhất thời cũng trầm mặc lại, Thanh Trường thiên vốn là tâm tư linh lợi, cảm thấy không khí có chút nặng nề, liền muốn đổi chủ đề.

Vào thời khắc này, Thạch Mục khuôn mặt liền biến sắc, hướng nhìn ra bên ngoài.

- Thạch huynh, sao vậy?.

Thanh Trường Thiên liền vội vàng hỏi.

- Không hay rồi, có người đuổi tới!.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.