Chương trước
Chương sau
Lông mày Túc Thăng Chân Nhân cũng nhấc lên, lộ vẻ kinh ngạc, giơ một tay lên, vẽ một vòng trên hư không.

Một áng mây màu sắc rực rỡ bay lên từ trên tay ông, lập tức tạo thành một màn sáng hơi mờ.

Quang mạc phát ra hào quang lóng lánh, chiếu ra cảnh tưởng bên ngoài Đông Thánh Tinh.

Trong tinh không mênh mông, có mấy trăm chiếc chiến hạm khổng lồ xếp thành hàng, lái tới Đông Thánh Tinh, họng pháo cực lớn xếp thành một nửa vòng tròn ngắm thẳng Đông Thánh Tinh.

Cờ xí trên chiến hạm tung bay, cho thấy chúng thuộc về Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái.

Dựa vào tốc độ này, chỉ cần không đến nửa ngày, chắc chắn sẽ đến nơi.

- Sao có thể như vậy được? Không phải là Trục Vân Kiếm Phái và Ly Trần Tông mới xuất phát hồi đầu tháng sao? Bây giờ chưa đến một tháng, làm sao mà tập trung hỏa lực ngoài Đông Thánh Tinh được?

Nam Cung trưởng lão cực kỳ sững sờ.

- Với tốc độ hạm đội đi qua tinh hải, cho dù là Ly Trần Tông hay Trục Vân Kiếm Phái đều cần ít nhất ba tháng mới đến được đây, vậy mà chỉ cần một tháng đã đến nơi, chỉ có hai trường hợp xảy ra mà thôi.

Hà Hoa Tiên Tử xinh đẹp tuyệt trần, nhíu mày phân tích.

- Hai trường hợp nào?

Nhạc Sơn Hộ Pháp hỏi rõ.

- Một, tình báo sai sót, ba tháng trước bọn chúng đã xuất phát, nên hôm nay đã tới. Tình huống này cực kỳ hi hữu, dù sao hạm đội lớn như thế, tại sao ngay tại thời điểm xuất phát lại không lộ ra chút gì hết, giấu giếm chúng ta ba tháng? Hai, Chung Tu Tương đóng giữ Bích Ba Tinh đã phản bội, không thèm chống cự, đồng ý cung cấp trận Truyền Tống cho bọn họ đi qua, với thời gian một tháng, đã đủ rồi.

Ánh mắt Hà Hoa Tiên Tử lấp lóe, lập luận rõ ràng.

- Hèn gì không liên hệ được với Bích Ba Tinh, không ngờ bọn hắn đã sớm làm phản!

Người đàn ông tóc đỏ dáng người thấp bé quát lên phẫn nộ.

- Vậy phải làm sao đây? Lực lượng đối phương người đông thế mạnh, nhanh chóng đi đến Đông Thánh Tinh, làm sao đối phó được?

Một trưởng lão Thánh giai yêu tộc không nhịn được kêu lên.

Trong đại điện, ngoại trừ Túc Thăng Chân Nhân và bát đại Hộ Pháp, mọi người đều ồn ào kinh hoảng.

- Yên lặng!

Túc Thăng Chân Nhân trầm giọt quát lên, mang theo luồng chấn động linh lực vô hình bao trùm đại điện, thân thể tất cả mọi người chấn động, lập tức yên tĩnh trở lại.

- Xích Nhom, ngươi đi đến Huyền Linh Tháp khởi động đại trận thủ hộ đi.

Túc Thăng Chân Nhân bắt đầu phân phó.

- Tuân mệnh,

Tên tóc đỏ dáng người thấp bé lập tức đáp lại.

- Hoắc Ngữ Chân, Bạch Cập, hai ngươi nhanh chóng tập hợp vạn năm đệ tử, nghìn năm đệ tử, khống chế chiến hạm, chuẩn bị nghênh chiến.

- Rõ.

Bà lão tóc trắng cùng nam tử tuấn tú đều đồng thời đáp lời.

- Nam Cung, ngươi và Hà Hoa liên hệ Trạch Dương, Quy Trần và Phụng Hóa, gấp rút tiếp viện cho chúng ta.

- Tuân mệnh.

Hà Hoa Tiên Tử và Nam Cung trưởng lão liếc nhau, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, nhanh chóng hồi đáp.

Từng mệnh lệnh liên tục ban ra gọn gàng rành mạch, làm tình thế hỗn loạn trong đại điển ổn định trở lại, mọi người lĩnh mệnh phần mình, rời khỏi tổng điện, bay về bốn phía.

Túc Thăng Chân Nhân dẫn theo một đám Thánh giai còn lại, bay ra ngoài Đông Thánh Tinh.

...

Khu vực Hoàng giai.

Lúc này Thạch Mục bay về phía động phủ Mã Lung.

- Đang đang đang...

Tiếng chuông chói tai vang vọng cả không gian.

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi cực nhanh, nhìn về phía vừa truyền ra tiếng chuông, chính là Huyền Linh Tháp.

- Huyền Linh Cảnh Chung!

Chỉ có thời khắc sinh tử tồn vong của Thanh Lan Thánh Địa, Huyền Linh Cảnh Chung mới được gõ vang.

- Lẽ nào... Trục Vân Kiếm Phái và Ly Trần Tông đã đánh tới ngoài Thanh Lan Thánh Địa?

Thạch Mục suy tư một lát, liền nghĩ đến trường hợp này.

Trên đường hắn tới đây, đặc biệt là khi đến Thông Lưu Phường, liền hiểu rõ, tình huống hiện tại tương tự với lời nói của Tề Phong, chắc hẳn là hai Đại Thánh Địa đã tấn công đến tận cửa rồi.

Trong lòng hắn hơi hoảng hốt, sau đó ánh sáng màu lam từ toàn thân phát ra, nhanh chóng bay về phía trước.

Bất luận việc gì, phải tìm cho được Thải Nhi về đã.

- Hửm?

Đang phi động, ánh mắt của hắn chợt tập trung vào một khoảng núi rừng.

Ở đó, một vài người đang hành động lén lút, từng tia hào quang yếu ớt từ trong rừng phát ra.

Ý niệm trong đầu Thạch Mục xoay chuyển liên tục, nhanh chóng thông qua đôi mắt Thải Nhi nhìn xem chung quanh nó có phát sinh chuyện gì không, đã thấy tất cả đều bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm, thân hình chợt dừng lại, phi thân xuống phía dưới.

- Các ngươi đang làm gì!

Hắn quát to.

Trong rừng có mấy người mặc áo bào màu xanh, là đệ tử trăm năm Thanh Lan Thánh Địa, tản mát ra chấn động pháp lực ở tu vi thuật sĩ, vừa thấy Thạch Mục hạ xuống, lập tức biến đổi sắc mặt.

- Pháp trận Truyền Tống!

Ánh mắt vừa rơi xuống mảnh rừng, đã thấy một pháp trận rộng chừng vài trượng, nhìn bộ dạng những người đó, hẳn là vừa bố trí xong.

- Các ngươi bố trí pháp trận Truyền Tống ở đây, mục đích là gì?

Ánh mắt của hắn như sấm chớp, thanh âm trầm hẳn xuống, quát lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.