Tề Phong thi lễ, sau đó tính lui ra.
- Đợi chút, tiểu Tề, nhiều năm ta không quay lại nơi đây, muốn dạo nơi khắp nơi, ngươi mang ta theo đi bốn phía nhìn xem thế nào.
Thải Nhi chợt vỗ cánh bay lên, rơi vào vai Tề Phong.
- Dạ dạ...
Tề Phong vội vàng trả lời.
- Không gặp nhiều năm, ngươi càng ngày càng mập ra, bổn đại gia đã trở về, sẽ thay ngươi quản đám người hầu cũng linh địa kia, ngươi có ý kiến gì không?
Thải Nhi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó nói thêm.
- Đương nhiên không có ý kiến...
Tề Phong đâu dám có ý gì khác, đành phải gật đầu.
Một người một chim đi ra ngoài, Thạch Mục chỉ có thể lắc đầu.
Ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên đứa bé đang ngồi cạnh mình, bé dựa vào người hắn, miệng khẽ ngáp, bộ dạng vô cùng buồn ngủ.
- Mệt rồi sao? Ta tìm chỗ cho ngươi nghỉ ngơi một lát nhé?
Thạch Mục hỏi ý bé.
Đứa bé lơ mơ gật đầu chậm rãi.
Thạch Mục lập tức ôm lấy bé, đi đến thiên điện của động phủ, đặt đứa bé lên chiếc giường mềm mại, sau đó thấy nó nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, khí tức trên người tiểu hài tử khá quái lạ, nếu Bạch Viên lão tổ để lại cho mình, vậy thì tạm thời nuôi tại động phủ cũng được.
Hắn bố trí mấy cấm chế gần đó, sau đó gọi hai người hầu đến chuyên môn hầu hạ hài đồng này, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3193873/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.