Chương trước
Chương sau
- Thải Nhi, không được gây rối nữa.

Thạch Mục thấp giọng quát lên.

- Được, ta mặc kệ, giao cho ngươi đó, Thạch Đầu!

Thải Nhi thực sự không so đó gì với đứa bé kia, vừa nghe Thạch Mục nói thế, hai cánh vỗ lên, hơi hậm hực ngồi xuống một phiến lá sen, nhìn cái bóng mình dưới mặt hồ.

Thạch Mục nhẫn nại hỏi cả buổi trời, mặc kệ hắn nói điều gì, đứa bé hoặc trưng ra vẻ mặt mờ mịt, hoặc mỉm cười vài lần, nhưng chẳng trả lời câu nói.

Thạch Mục thấy vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha.

Hắn khẽ xoa đầu đứa bé, đứng dậy, khẽ thở dài, quan sát bốn phía.

- Thải Nhi, chúng ta ở đây quá lâu rồi, phải quay về Thanh Lan Thánh Địa thôi.

Thạch Mục liếc nhìn Thải Nhi đang đậu không xa, quyết định.

Vốn đang soi mình xuống mặt hồ mà xót thương cho bản thân, Thải Nhi vừa nghe xong, lập tức đáp lại:

- Được, rời khỏi quá lâu rồi, ta muốn gặp lại tên Tề Phong mập mại kia. À, Thạch Đầu, động phủ mới của chúng ta có linh tuyền không? Ta muốn bắt tinh phách linh tuyền.

- Không có linh tuyền, nhưng có một ít linh bộc, mà chỗ đó có tinh phách không thì đợi ngươi trở về tìm hiểu đi.

Thạch Mục trả lời ngắn gọn.

- Hắc hắc, ngươi cứ giao cho ta việc này! Đúng rồi, tên tiểu gia hỏa này ngươi tính sao đây?

Hai cánh Thải Nhi giương ra bay lên, đậu lên vai Thạch Mục, liếc qua đứa bé, nhỏ giọng hỏi bên tai Thạch Mục.

- Thiên Liên Trì được các yêu thú chiếm giữ, đứa bé này lại dựa vào sen mà sinh ra, chắc chắn không đơn giản, đã là hạt giống do Bạch Viên lão tổ mang đến biến thành, sẽ không thoát khỏi quan hệ với lão tổ. Ta nghĩ nên để đứa bé ở đây một thời gian, bọn Sùng Ngô sẽ không thể ngồi yên mà không để ý đến nó, đợi đến khi nó trưởng thành một chút, chúng ta lại đến đây.

Thạch Mục suy nghĩ hồi lâu, sau đó quyết định.

Thạch Mục nói xong, liền cùng Thải Nhi quay đầu chuẩn bị phá không bay đi.

Kết quả, hắn vừa mới xoay người lại, đã bị đứa bé đột nhiên theo tới, ôm lấy bắp chân hắn.

Thạch Mục nhìn lại, đã thấy hai cánh tay đứa bé ôm chặt chân mình, không chịu buông ra, trong lòng khẽ động, mở miệng hỏi:

- Sao, ngươi muốn đi cùng ta?

Đứa bé vẫn không nói gì, nhưng giống như hiểu ý Thạch Mục, lập tức gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thu lại vài phần vui vẻ, tăng thêm vài phần trịnh trọng.

- Nói thật cho ngươi biết, hiện tại quanh ta nguy hiểm rất nhiêu, nếu ngươi đi cùng, cũng sẽ gặp hiểm nguy. Nếu như ngươi ở lại đây, bọn Sùng Ngô sẽ chăm sóc ngươi.

Thạch Mục lắc đầu nhè nhẹ, nói.

Sau khi nghe xong, đứa bé kiên quyết lắc đầu, ôm chặt bắp chân Thạch Mục hơn nữa.

- Thạch Đầu, trông nó thật đáng thương, hay là mang nó theo đi! Dù sao chúng ta cũng lấy đồ của nó.

Thải Nhi khuyên nhủ.

- Thôi được.

Thạch Mục không biết làm sao, đành phải cúi người bế bé lên, quyết định sau khi trở về, thu xếp lại động phủ của mình.

Bàn tay hắn vung lên, Long Vũ Phi Xa xuất hiện trên ao nước.

Thạch Mục thả người nhảy lên, sau đó đặt đứa bé lên phi xa, lật tay lấy mấy viên linh thạch khảm vào chiếc mâm tròn, Long Vũ Phi Xa lóe ra từng luồng kim quang, sau đó tạo thành một màn sáng, bao trọn cả thân xe.

Hòa quang trên Long Vũ Phi Xa chớp lóe, bay thật nhanh ra ngoài vụ hải.

Thải Nhi tuy đã sống được hơn trăm năm, có thể hơn thế nữa, nhưng vẫn có tính tình trẻ con, lúc trước còn bất mãn với đứa bé này, thế nhưng sau khi tiếp xúc thường xuyên, vô cùng nhanh chóng vui vẻ hòa đồng trở lại.

Trên đường đi, mặc kệ đứa bé có hiểu hay không, nó vẫn líu ríu nói không ngừng.

Đứa bé kia chơi đùa cùng Thải Nhi, tuy rằng vẫn không nói lời nào, nhưng vẫn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, liền biết bé cũng vô cùng vui vẻ.

Thải Nhi không quấy rầy Thạch Mục, khiến hắn thanh nhàn hơn nhiều, chuyên tâm không chế phi xa phi hành trong vụ hải.

Một lát sau, phi xa thoát khỏi phạm vi vụ hải, bóng sáng càng ngày càng tăng lên, tốc độ đẩy mạnh thêm lần nữa, mang theo tiếng gầm rú, nâng độ cao lên dần dần, bay ra ngoài Ẩn Liên Tinh.

...

Đông Thánh Tinh, tổng điện Thanh Lan Thánh Địa.

Đại điện vô cùng tĩnh mịnh, đèn đuốc sáng trưng.

Đối diện với cửa điện là ghế chủ vị, có một lão giả lông mi trắng, hai hàng lông mày tới eo đang ngồi xếp bằng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, chính là vị đứng đầu Thanh Lan Thánh Địa, Túc Thăng Chân Nhân.

Những người ngồi trên ghế tử đàn ở hai bên trái phải, lần lượt là Nhạc Sơn, chưởng quản Giới Luật Đường; trưởng lão Nam Cung giỏi về luyện đan; Hà Hoa Tiên Tử và Quan Sơn Hải ngồi phía bên trái, bên phải lại không có lấy một người ngồi xuống.

Phía dưới, hai bên đại điện có hai mươi chiếc ghế dựa khắc hoa, đã có người ngồi đầy.

Những người này ngoại trừ là trưởng lão Thánh giai Thanh Lan Thánh Địa, là những đệ tử Thánh danh của Thánh Địa.

Tu vi bọn hắn, chỉ hơi thấp hơn một bậc so với bát đại hộ pháp.

Gần với bát đại trưởng lão nhất là ba người đang ngồi, đang mặc đạo bào của Ly Trần Tông.

Người cầm đầu mặc áo bào màu tím, trên mặt có râu ngắn cùng màu giống như cương châm đâm ra, toàn thân toát lên một cỗ khí tức lăng lệ.

Nếu Thạch Mục đang ở đây, chắc chắn có thể nhận ra, đây là một trong tám quan của Ly Trần Tông, Quán Chủ Chấn Lôi Quan, Tịch Vấn Thiên.

Hai người bên cạnh hắn ngồi vị trí thấp hơn, đều có tu vi Thánh giai, một người có chòm râu dài rơi xuống trước ngực, kẻ còn lại có râu mép, đạo bào hơn bẩn, bộ dạng lôi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.