Chương trước
Chương sau
Thạch Mục thấp đám yêu thú đang hành lễ, hắn hơi ngẩn ngơ.

Thải Nhi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thạch Mục, thế nhưng hai mắt nó ngay lập tức chớp động tinh quang, ưỡn ngực cao cao, há miệng ra, chuẩn bị nói gì đó, đã bị Thạch Mục bịt miệng lại, hai cánh vỗ loạn.

Thạch Mục xua tay, không chút để ý nói:

- Tất cả đứng lên đi, người không biết không có tội.

- Đa tạ Tôn Thượng.

Lúc này, Sùng Ngô cùng chúng yêu mới đứng lên.

- Tôn Thượng, yêu tộc chúng ta đều đợi ngươi đến đây, cuối cùng cũng đã đợi được ngày hôm nay, xin Tôn Thượng lãnh đạo chúng ta phản công Thiên Đình, báo thù cho cái chết của Bạch Viên Tôn Tượng và những huynh đệ chết trong tay Thiên Đình!

Thần sắc Sùng Ngô vô cùng kích động.

Những yêu tộc khác cũng lộ ra vẽ đau buồn phẫn nộ.

Thạch Mục nhìn vẻ mặt của mọi người, âm thầm gật đầu, mở miệng nói:

- Các ngươi vẫn giữ vững suy nghĩ khó được này, rất tố. Yên tâm, nếu như ta đã kế thừa truyền thừa y bát của Bạch Viên lão tổ, tất nhiên sẽ đi theo ý chí của ngài lão, tâm nguyện của các ngươi cũng sẽ đạt thành.

Bọn Sùng Ngô nghe xong vô cùng vui mừng.

- Thực lực Thiên Đình hùng hậu, muốn đối kháng với chúng, không phải dễ dàng. Sùng Ngô, chúng ta có bao nhiêu binh lực ở Ẩn Liên Tinh?

Thạch Mục suy nghĩ hồi lâu, hỏi.

- Khởi bẩm Tôn Thượng, sau khi chiến bại, bọn thuộc hạ lui về cư trú tại tinh cầu này, trải qua nghìn năm tuế nguyệt, đã vẫn lạc một phần, nhân tài lụi tàn, hiện tại trên Ẩn Liên Tinh, ngoại trừ thuộc hạ, yêu thú Thánh giai chỉ có sử dụng ba mươi bảy tên.

Sùng Ngô hơi xấu hổ, trả lời.

- Binh lực đúng là hơi ít, nhưng không sao, mấy năm nay ở bên ngoài ta cũng tìm được một ít quân chi việc, ta cũng đã liên lạc được với Bảo Hoa Thánh Tổ, hợp tác cùng nàng, phối hợp nhau đối chiến Thiên Đình.

Thạch Mục nói.

- Bảo Hoa Thánh Tổ đã trở về? Thật tốt quá rồi!

Sùng Ngô nghe vậy, cực kỳ mừng rỡ.

- Bảo Hoa Thánh Tổ đã thu phục lại được Hắc Ma Tinh Vực, nhưng muốn đẩy ngã Thiên Đình, không thể chỉ dựa vào một mình nàng, nợ máu của chúng ta, tất nhiên phải dựa vào chính chúng ta báo thù.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên tinh quang chớp động, giọng điệu khẳng định.

- Vâng!

Sùng ngô vội vàng gật đầu đồng ý,

- Thủ hạ năm đó của Bạch Viên lão tổ chỉ có đám người các ngươi sao? Những người khác còn sống chứ?

Thạch Mục suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi tiếp.

- Việc này... Thuộc hạ cũng không biết.

Sùng Ngô khẽ đáp.

Trong lòng Thạch Mục cười khổ, chỉ dựa vào một thần cảnh là Sùng Ngô, còn hơn ba mươi tên làm sao có thể đối kháng được Thiên Đình, đúng là mộng tưởng.

Nhưng phàn nàn cũng không có tác dụng gì, có thêm nhánh binh lực này càng tốt, còn hơn chẳng có gì.

- Thời gian qua các ngươi vẫn ở nơi này sao?

Hắn trầm mặc một lát, hỏi.

- Vâng, chúng ta không dám rời khỏi đây, sợ bị Thiên Đình phát hiện.

Sùng Ngô trả lời.

Thạch Mục nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Các ngươi luôn sống ở đây, nên không biết sự việc bên ngoài. Những năm gần đâu Thiên Đình ngày càng không kiêng nể gì, bắt đầu thẩm thấu vào Di Dương Tinh Vực, tình thế vô cùng hỗn loạn, nếu muốn đối phó Thiên Đình, cần phải tích góp thêm nhiều thực lực.

- Vâng, xin tuân theo lời dại của Tôn Thượng.

Sùng Ngô trầm giọng đáp ứng.

- Lần này ta đến Ẩn Liên Tinh chỉ vì tìm linh sủng của ta, nhưng vô cùng bất ngờ tìm được lão tướng năm đó của Bạch Viên lão tổ. Ta cũng không ở đâu được lâu, bên ngoài có chuyện quan trọng cần ta giải quyết, các ngươi cứ đợi ở đây, đến lúc thời cơ chín muồi, đồng loạt ra tay, phản công Thiên Đình!

Thạch Mục trầm giọng, nói ra quyết định của mình.

- Vâng!

Bọn Sùng Ngô đồng thời kêu lên đáp lại.

- Nếu đã như vậy, các ngươi cố gắng bảo trọng. Trận bàn đưa tin này ngươi cầm lấy, nếu có việc gì cứ dùng nó liên hệ với ta.

Thạch Mục nói xong, lấy một trận bàn màu trắng đưa cho Sùng Ngô.

- Tôn Thượng, ngươi chờ một lát, năm xưa Bạch Vân Tôn Thượng có mệnh lệnh cho ta, đợi người truyền thừa của ngài ấy đến, ngoài ra vẫn còn một chuyện.

Sùng Vân nhận lấy trận bàn, thấp giọng kể ra.

Đuôi lông màu Thạch Mục khẽ nhướng lên.

- Các ngươi lui xuống hết đi.

Sùng Ngô ra lệnh cho đám yêu thú phía sau rời khỏi.

Đám yêu thú vâng dạ đáp ứng, sau đó rối rít bay đi.

- Tôn Thượng, mời đi theo ta.

Sùng Ngô bay về phía trước dẫn đường.

Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, gọi Thải Nhi đầu trên vai hắn, thân hình nhanh chóng bay theo.

Hai người bắt đầu đi sâu vào bên trong Thiên Liên Trì, sau nửa canh giờ, đã đến một chỗ sương trắng trải đầy nghìn dặm, bay vào.

Trong sương mù trắng đục vẫn có những tiếng gió kỳ dị kia, ảnh hưởng đến thần hồn.

Thế nhưng lúc trước Thạch Mục mặc dù ở tu vi Thiên Vị vẫn không bị nó ảnh hưởng, huống chi hiện tại hắn đã đạt đến Thánh giai, càng không đem chúng đặt vào mắt.

- Đám sương mù màu trắng trên Ẩn Liên Tinh có chút kỳ lạ, bên trong có tiếng gió quỷ dị, ảnh hưởng đến thần hồn.

Hắn mở miệng nói.

- Khởi bẩm Tôn Thượng, sương trắng trên tinh cầu này là do thuộc hạ tạo ra, tiếng gió chính là cấm chế do thuộc hạ bố trí, mục đích để cho đám người bên ngoài nghĩ rằng nơi đâu là hiểm địa, ngăn bọn chúng biết sự thật nơi đây.

Sùng Ngô lập tức kể rõ chi tiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.