Chương trước
Chương sau
Lông mày Thạch Mục cau lại, hỏi.

- Thạch đại ca, lần này ta đến đây, đúng là vì chuyện ấy, Thải Nhi đúng là xảy ra chuyện rồi.

Mã Lung gật đầu nói.

- Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ truyền thừa thất bại?

Thạch Mục liền vội vàng hỏi.

- Sau khi Thải Nhi trở về trong tộc, cuối cùng sau trăm năm nhận được truyền thừa Thánh Cầm, nhận được sức mạnh của Thánh Cầm trong tộc ta, hơn nữa trò giỏi hơn thầy, sức mạnh lại tiến thêm một bước nhảy vọt, trở thành tân nhiệm Thánh Cầm trong tộc.

Mã Lung bắt đầu kể lại đầu đuôi ngọn ngành.

- Vậy thì chuyện gì xảy ra?

Thạch Mục hơi an tâm hơn một chút, hỏi.

- Thải Nhi vốn đang tu tập Bí Thuật Thánh Thú, mong muốn sau khi đạt được tiểu thành sẽ trở về Thanh Lan Thánh Địa gặp ngươi. Không ngờ nửa tháng trước, một hòa thượng bỗng nhiên xuất hiện trong tộc, luôn miệng thần thần bí bí nói lải nhải trước mặt Thải Nhi rằng nàng cùng hắn có duyên, muốn mang Thải Nhi đi.

Mã Lung tiếp tục kể lại.

- Hòa thượng? Là hòa thượng gì?

Thạch Mục nghi ngờ hỏi.

- Hòa thượng kia ước chừng ba bốn mươi tuổi, mặt lớn tai to, trên đầu có một chấm hương (giới ba),cả người mặc tăng bào vàng hơi đỏ, trên cổ đeo một một chuỗi hạt lớn nhỏ không đều màu đen, thoạt nhìn không giống kẻ hung ác.

Mã Lung suy nghĩ một chút, miêu tả tỉ mỉ.

- Tộc các ngươi đồng ý để cho hắn mang Thánh Thú trong tộc đi?

Lông mày Thạch Mục nhíu lại, có chút bất mãn khó chịu hỏi.

- Thải Nhi là Thánh Cầm tộc ta, đương nhiên không đáp ứng, tất cả đều nhất trí đuổi hắn đi. THế nhưng kết quả hơn mười vị trưởng lão thực lực mạnh nhất đều xuất lực, ngay cả lão tổ Thánh giai ra mặt cũng chẳng tổn thương được hắn mảy may.

Ma Lung cười khổ giải thích mọi việc.

- Hòa thương kia cưỡng ép mang Thải Nhi đi?

Trên mặt Thạch Mục hiện lên vẻ tức giận, hỏi tiếp.

- Thực lực vì hòa thượng này mặc dù hơn xa trưởng lão tộc ta, nhưng không sử dụng sát chiêu, thậm chí không làm ai trong tộc bị thương.

Mã Lung lắc đầu nói.

- Nếu hòa thượng đó không áp dùng biện pháp mạnh, vậy vì sao Thải Nhi lại bị mang đi?

Trong lòng Thạch Mục nghi hoặc càng ngày càng nhiều.

- Sau khi vị hòa thượng đó đánh bại tất cả cường giả trong tộc, yêu cầu nói chuyện một mình với Thải Nhi. Hắn nói chỉ cần Thải Nhi không đồng ý, hắn lập tức rời khỏi, tuyệt đối không bắt ép nàng. Lão tổ trong tộc bị dồn vào đường cùng, đành phải đồng ý. Kết quả sau khi nói chuyện xong, không biết hòa thượng đó dùng lời lẽ ngon ngọt gì, Thải Nhi đã đồng ý theo hắn rời đi.

Mã Lung tiếp tục kể lể.

Thạch Mục biết Thải Nhi hiện tại không bị nguy hại đến tính mạng, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra, nhưng sau đó lập tức đau đầu, khẽ vuốt trán nói:

- Thải Nhi là một con chim tham lam, hơn phân nửa là vì thiên tài địa bảo hấp dẫn mê hoặc, nên mới đáp ứng chứ gì.

Mã Lung nghe xong, lại tưởng tượng biểu hiện thường ngày của Thải Nhi, chợt cảm thấy có khả năng này.

- Đúng rồi, ngươi có biết hòa thượng kia mang Thải Nhi đi đâu không?

Thạch Mục hỏi tiếp.

- Hòa thượng kia hoàn toàn không giấu giếm, bảo là muốn đi đến Thiên Liên Trì.

Mã Lung không giấu giếm hắn điều gì.

- Thiên Liên Trì? Ngươi biết đó là đâu không?

Thạch Mục hỏi.

- Hòa thượng kia nói xong đã nhanh như chớp đi mất. Trên dưới tộc ta ra sức điều tra điển tịch trong tộc, cũng không tìm ra chỗ kia ở đâu. Ta nghĩ Thải Nhi là linh sủng của Thạch đại ca, có thể thông qua thần thức liên hệ tìm được hắn, nên vội vàng trờ về Thánh Địa, nhờ quan hệ với một trưởng lão trông cửa, mới đi vào tầng thứ hai Thánh Địa.

Mã Lung thở dài một hơi, nói.

- Thải Nhi tuy rằng có thần thức liên hệ với ta, nhưng khi cách nhau quá xa, ta không có khả năng cảm nhận được chính xác vị trí của hắn. Thế nhưng, bên trong Thanh Lan Thánh Địa tư liệu phong phú, có lẽ bên trong Thánh Điển Các, chúng ta điều tra được tin tức Thiên Liên Trì.

Thạch Mục nghe xong mục đích nàng đến đây, sau đó lắc đầu, đề nghị cách khác.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đến Thánh Điển Các điều tra đi.

Mã Lung lập tức không chờ được nói.

- Được.

Thạch Mục gật nhẹ đầu.

Hai người rời khỏi phủ đệ Thạch Mục, chuẩn bị đi đến Huyền Linh Tháp.

Vừa đi ra khỏi phủ đệ, Thạch Mục đã thấy trên bầu trời ngoài cửa, có một vệt sáng chầm chậm bay đến.

Thân ảnh bên trong lưu quang cũng chú ý đến Thạch Mục bên ngoài động phủ, lập tức ngừng lại.

Thạch Mục nhìn về phía thân ảnh tuấn dật đang đứng lơ lửng trên không trung, nói ta:

- Giang Lăng Phong...

Giang Lăn Phong thoáng dừng lại, khiêm tốn nói:

- Thì ra là Thạch sư đệ, ta vẫn quen ngươi kêu ta là Lăng Phong sư huynh.

- Ha ha, nếu không có chuyện ở bí cảnh, ta tự nhiên sẽ không thay đổi xưng hô như hiện tại.

Thạch Mục khẽ cười trả lời.

- Nhìn ngươi như vậy, hẳn là muốn đi xa một chuyến? Dạo này Di Dương Tinh Vực bộc phát loạn thế, ngươi tốt nhất không nên rời khỏi Thánh Địa, nếu như phải ra ngoài, nên nghìn vạn lần cẩn thận.

Lăng Phong tựa hồ không để ý đến Thạch Mục, ngẩng đầu quan sát bầu trời trên không, nói.

Sau khi nghe Lăng Phong nói xong, trong mắt Thạch Mục hiện ra vẻ nghi hoặc mơ hồ, vừa định hỏi thêm một vài chuyện thì đã thấy Giang Lăng Phong phất tay, hóa thành một vệt sáng nhanh chóng phi độn ra xa.

- Thạch đại ca, ta cảm thấy dường như Lăng Phong sư huynh không phải ngẫu nhiên đi qua đây, kỳ thực là đang đợi ngươi thì phải?

Mã Lung có chút nghi ngờ, hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.