Chương trước
Chương sau
Thạch Mục vừa mới xuấy hiện đã dẫn phát một trận xôn xao bên dưới đài cao, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hắn.

Người vừa xuất hiện là ai?

Không ít người bên dưới đều hiện lên suy nghĩ tương tự.

So với Triệu Tiển, những năm gần đây Thạch Mục rất ít xuất hiện, nên phần đông đệ tử Thanh Lan đều không biết sự hiện hữu của hắn.

- Nếu ta nhớ không lầm, tên này là... là Thạch Mục?

Một thanh niên yêu tộc không xác định phỏng đoán.

- Không lẽ là tên Thạch Mục kia năm xưa đã xông vào Huyễn Ma Đạo, trở thành nghìn năm đệ tử?

Có người hỏi lại.

- Chính là hắn, tựa hồi có chút năng lực.

- Thế thì sao chứ, hắn cũng không giống Triệu Tiển đã sớm trở thành đệ tử nghìn năm. Thạch Mục này dám tự tin giết được số lượng Hắc Ma tộc nhiều hơn Triệu Tiển sao?

- Làm sao có thể?

- Ha ha, có trò hay để xem rồi!

Những người phía dưới đài đều xì xầm bình luận, đại đa số đều là cười nhạo Thạch Mục không biết tự lượng sức mình.

Thạch Mục vẫn không thèm để ý, bước đến giữa đài cao.

Tên vạn năm đệ tử chưa kịp nói chuyện, đã thấy Quan Sơn Hải đương ngồi trên ghế tử đàn đột ngột đứng dây.

- Đệ tử Chấp Pháp đâu? Mau chóng lôi tên đệ tử ngỗ nghịch không theo an bài của trưởng lão, lậm trận bỏ chạy xuống ngay!

Sắc mặt Quan Sơn Hải trầm trọng, miệng phẫn nộ quát.

Mọi người đều sững sờ, hiển nhiên không kịp phản ứng, nhất thời không biết phải làm thế nào.

- Quang trưởng lão, khi nào thì đệ tử trở thành người lậm trận bỏ chạy? Lúc ấy chính ngài đã sắp xếp cho ta một mình tác chiến, không ít sư huynh sự đệ dưới đài đều có thể làm chứng.

Thạch Mục bật cười thật to, trả lời.

- Hừ, một mình chiến đấu? Ngươi hỏi xem những người ở dưới, có ai thấy ngươi từng tham chiến trên tiền tuyến hay không? Phỏng chừng ngươi đã bỏ chạy khỏi chiến trường, căn bản không tham chiến!

Quan Sơn Hải hừ lạnh, giọng điệu khẳng định.

- À, thì ra Quan trưởng lão chỉ vì những lý do như thế đã phán định đệ tử không tham gia trận chiến, nếu nói vậy, ta xác thực không theo lời ngài nói tác chiến ngoài tiền tuyến. Thế nhưng thời gian đến chính ngọ vẫn còn một chút, Đồ Ma Lệnh của đệ tử có thể nộp lên phải không?

Thạch Mục mỉm cười, trả lời không nhanh không chậm.

- Khỏi cần tra xét, ngươi làm sao có thể Triệu Tiển sự điện? Bọn ta không thể lãng phí thời gian chỉ vì ngươi.

Quan Sơn Hải khoát tay ngăn cản.

Hắn vừa dứt lời, làm không ít đệ tử bên dưới đài xôn xao, hiển nhiên đã nhìn ra Quan Sơn Hải thiên vị thấy rõ.

Nhạc hộ pháp từ nãy đến giờ luôn thờ ơ lạnh nhạt vừa thấy tình trước mắt, đột nhiên đứng lên, mở miệng nói:

- Quan trưởng lão, nếu Thạch Mục cũng tham gia nhiệm vụ Đồ Ma Lệnh, thời gian vẫn chưa đến, theo lý để cho hắn giao lệnh bài ra, bất luận thế nào cũng phải tra xét thật kỹ rồi nói.

Hà Hoa Tiên Tử cũng đứng dậy, đôi mắt đẹp dò xét trên người Thạch Mục, nhẹ nhàng nói:

- Quan sư huynh, sư muội cũng muốn nhìn xem vị đệ tử này có phải muốn tranh miệng lưỡi hay không.

Quan Sơn Hải thấy vậy, nói thêm nữa cũng không tốt, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Tên đệ tử vạn năm thấy thế, đi lên trước, tiếp nhận Đồ Ma Lệnh trên tay Thạch Mục, tiến về phía ngọc bích màu trắng.

Một tay nắm lấy Đồ Ma Lệnh, hắc sắc quang mang từ trên lệnh bài bay ra, xuất hiện bên trong ngọc bích bạch sắc.

Hào quang trên ngọc bích chói lọi, sau đó cái tên Thạch Mục hiện lên trên Triệu Tiển, một hàng chữ màu vàng hiển hiện:

Thạch Mục, tru sát Thần Cảnh Hắc Ma tộc hai tên, bảy tên Thánh giai, hai trăm mười ba tên Thiên Vị. Tổng cộng ban hưởng ba mươi tám vạn chín nghìn bốn trăm điểm.

Thần Cảnh?

Hàng chữ nhỏ vừa xuất hiện, cả quảng trường yên tĩnh đến quỷ dị, sau đó sôi trào lên, bộc phát giống như núi lở.

Bao gồm kinh ngạc, tán thưởng, chất vấn, thậm chí chửi rủa tràn ngập khắp quảng trường.

Triệu Tiển nhướng mày, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt hiện ra sát ý đậm đặc.

Ánh mắt Thạch Mục thản nhiên đối mặt, không một chút sợ hãi, lại thêm một phần trêu tức.

- Yên lặng!

Sắc mặt Quan Sơn Hải hết sức khó coi, miệng quát lớn, mang theo linh áp mãnh liệt quét sạch cả quảng trường, tất cả đệ tử lúc này liền an tĩnh trở lại.

Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn sang Thạch Mục, không giận lại cười nói:

- Ha ha, Thạch Mục, ngươi nghĩ chúng ta là những kẻ đần để ngươi trêu tức sao?

- Thạch Mục, có chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Nhạc hộ pháp cũng nghiêm túc, nhìn về phía Thạch Mục, hỏi.

- Nhạc hộ pháp, cần gì phải hỏi nhiều? Nhất định tiểu tử này đã dùng thủ đoạn với Đồ Ma Lệnh, làm đột biến thành tích của hắn.

Quan Sơn Hải bực tức nói.

- Vậy xin hỏi Quan trưởng lão, nếu đệ tử có thực lực qua mặt đồ vật đặc chế bởi Thánh Địa trưởng lão, vậy thì trong nhiệm vụ này có lẽ không chỉ có một mình đệ tử tùy ý quyết định điểm của mình phải không?

Thạch Mục cố ý liếc nhìn Triệu Tiển, có chút ám chỉ hỏi lại.

Quan Sơn Hải sững lại, sắc mặt lại thêm vài phần khó coi.

Nhạc hộ pháp vẫy tay, tiếp nhận lệnh bài trên tay vạn năm đệ tử kia, nhắm mắt dò xét một chút, sau đó hai mắt mở ra.

Hắn liếc nhìn Thạch Mục, sau đó nói:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.