Chương trước
Chương sau
Yên La quan sát Thất Bảo Diệu Thụ, trong mắt không giấu được sự vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lây thu Bảo Thụ vào.

- Bảo Hoa đại nhân, nếu người đã hạ quyết tâm, chúng ta sẽ không khuyên can thêm nữa, Thế nhưng khi đi chuyến này, ngài nhất định phải dẫn theo ta hoặc Thích Vô Lai, vạch ra kế sách vẹn toàn.

Vân Lý thở dài, cố khuyên nhủ Yên La.

- Không cần, hai ngươi chỉ cần yên lặng đợi tin tức là được.

Yên La liếc mắt nhìn hai người bọn họ, không đồng ý.

- Vậy... được.

Thích Vô Nhai và Vân Lý liếc nhau, gật đầu nói.

- À đúng rồi, theo ta quan sát thấy, ba Đại Thánh Địa hiện tại đã bị Thiên Đình thẩm thấu vào rồi.

Yên La không biết nghĩ tới chuyện gì, bổ sung thêm.

- Theo ta được biết, Ly Trần Tông đã liên hệ với Thiên Đình rất nhiều lần, còn hai Đại Thánh Địa còn lại, không thấy manh mối rõ ràng.

Thích Vô Nhai vừa nghe Yên La nói xong, suy nghĩ một chút liền nói.

Thạch Mục đứng bên cạnh Yên La nghe được, ý niệm trong lòng chuyển động vài lần, nghĩ đến Triệu Tiển, trước kia chính tai hắn nghe được trưởng lão Thánh giai Mạc Lân Vũ của Ly Trần Tông gọi hắn là Thiếu chủ, trông có vẻ quan hệ của hai người không đơn giản như vẻ ngoài.

Nếu Ly Trần Tông quan hệ mật thiết với Thiên Đình, vậy thì thân phận Triệu Tiển đã làm hắn hoài nghi.

Thế nhưng hiện tai Triệu Tiển là đệ tử thân truyền của Thanh Lan Thánh Chủ Túc Thăng Chân Nhân, lại tự cho mình là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ, địa vị trong tông lại không thấp, được nhiều người tôn sùng, hắn không có chứng cứ xác thực, nói ra cũng vô dụng.

- Được rồi, giải phong ấn nơi này đi. Ta có được sinh mạng lần nữa, một số việc đã suy nghĩ thông suốt.

Trên mặt Yên La hiện ra tia cười lạnh, nói.

- Dạ.

Hai người Vân Lý thấy thế, liền đáp ứng, sau đó đứng hai bên trái phải, liên tục đánh ra pháp quyết.

Vừa nghe thấy tiếng “xì...”, hào quang của hắc sắc phong ấn càng ngày càng mờ, sau đó xuất hiện một vết rách.

- Bảo Hoa đại nhân, lần này đi phải thật cẩn thận. Nếu có gì không ổn, phải lập tức trở về đây.

Vân Lý chần chờ một lúc, sau đó mới nói.

Yên La gật nhẹ.

Ánh mắt Thích Vô Nhai hiện lên vẻ phức tạp, dừng lại trên người Thạch Mục một chút, sau đó tập trung ánh nhìn vào Cưu Thập La.

Hắn vung tay lên, bắn ra một tia hắc quang, chạm vào người Cưu Thập La, hiện ra một bộ chiến giáp đen kịt, ma văn sáng lập lòe, phát ra khí tức hùng mạnh.

- Bộ ma kim chiến giáp này cho ngươi, ngươi phải luôn đi theo sau Bảo Hoa đại nhân, cẩn thận hầu hạ, không được liên lụy ngài ấy.

Thích Vô Nhai dặn dò cặn kẽ.

- Cảm ơn Ma Tôn đại nhân, thuộc hạ sẽ tận lực, không làm ngài thất vọng!

Đôi mắt Cưu Thập La mừng như điên, mặc ma kim chiến giáp vào người, sau đó khom mình hành lễ.

Yên La liếc nhìn Thích Vô Nhai, phất tay tạo ra một luồng bạch quang bao phủ ba người.

Ánh sáng trắng vừa lóe lên, xuyên qua khe nứt giữa phong ấn, biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi đi qua phong ấn, Thạch Mục cảm thấy bạch quang vừa xuất hiện đã ảm đảm, cách phía trước không xa đã là cuối thông đạo, nơi đó xuất hiện một vòng xoáy không gian xoay tròn từ từ, mang theo lực hút khổng lồ tác động lên cả ba người.

Dưới lực hấp dẫn quá lớn, Yên La dường như cũng không thể chống lại.

Thạch Mục cảm thấy mất đi hoàn toàn lực khống chế cơ thể mình, bị lôi kéo về phía đó.

“Vèo”, ba người bị vòng xoáy không gian hút vào.

Trước mắt Thạch Mục xoay tròn đảo chuyện một hồi, từng cỗ sức mạnh không gian xé rách tác dụng trên từng điểm từng điểm cơ thể hắn.

Lòng hắn âm thầm rùng mình, kim quang quanh thân sáng lên rực rỡ, thi triển bí thuật đồ đằng, cả người hiện ra vô số vảy vàng, tức khắc kiềm chế lực không gian.

Chẳng biết đã qua bao lâu, thân thể hắn trở nên nặng nề, bị một luồng sức mạnh khác lôi kéo ra ngoài.

Một khắc sau, hắn cảm thấy trước mắt mình sáng lên, bản thân xuất hiện trên không trung của một sa mạc khổng lồ, thân thể lảo đảo chốc lát mới có thể đứng vững.

Yên La và Cưu Thập La cũng xuất hiện bên cạnh hắn.

Thân thể Yên La hơi lắc lư, sau đó ổn định trở lại.

Ngược lại, Cưu Thập La lại vô cùng chật vật, cả người giống như bị ai vứt đi, ngã sấp xuống sa mạc, lúc lâu sau mới đứng lên.

Hắn đỏ mặt, vội vàng phủi bui đất dính trên người, bay trở về nơi Yên La đang đứng.

Thạch Mục quan sát cảnh vật chhung quanh.

Cả bầu trời bao phủ bởi một màu đen kịt, ngay cả phía trên sa mạc cũng là một tầng màu đen.

Hắn đã từng đến Hắc Ma Tinh Vực một lần, đối với hoàn cảnh hiện tại đã không còn bất ngờ nữa.

Chỗ đặc biệt duy nhất chính là không trung sau lưng ba người, có một vòng xoáy không gian màu đen, chính là cửa ra vào thông đạo không gian.

Lực không gian chấn động kịch liệt tạo thành từng đợt cuồng phong giày xéo cả một vùng sa mạc, tạo thành từng đợt bão cát

Thạch Mục vừa muốn mở miệng nói chuyện, sắc mặt chợt biến đổi, cả ba cùng nhìn về một phương hướng.

Hàng trăm vệt tối đen kịt từ đằng xa bay vụt lại đây, khí tức khổng lồ dày nặng phát ra.

- Hỏng rồi! Là người Cổ Man tộc! Bảo Hoa Thánh Tổ đại nhân, chúng ta có nên tạm lánh một bên hay không?

Cửu Thập La biến sắc, xin chỉ thị từ Yên La.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.