Chương trước
Chương sau
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.

Thạch Mục khoát tay, để hắn rời khỏi.

Tề Phong thi lễ lần nữa, thần sắc cung kính đi ra ngoài.

Thạch Mục đứng lên, những nơi bị cải biến trong động phủ đều khôi phục nguyên trạng, sau đó bố trí tầng tầng cấm chế bên ngoài, lúc này mới ngồi xuống.

Hắn răn dạy hai tên người hầu, cốt là để quang minh chính đại truyền đạt tin tức bản thân đã trở về, tin rằng những tên nghìn năm đệ tử cướp động phủ hắn sẽ tìm tới tận cửa.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, lam quang lập lòe quanh thân, yên lặng chờ đợi.

...

Chuyện Thạch Mục trở về được lưu truyền nhanh chóng trong đám đệ tử nghìn năm, mang theo một trận sóng to gió lớn.

Việc linh địa của Thạch Mục bị người khác xâm chiếm, các nghìn năm đệ tử đều biết rõ ràng, chỉ là việc này chẳng liên quan gì đến mình, còn những người đoạt linh địa của Thạch Mục thực lực mạnh mẽ, tông môn sẽ không bình luận thêm điều gì, bọn hắn càng không có lý do ra tay can thiệp.

Giờ phút này Thạch Mục trở về, song phương nhất định sẽ nhấc lên tranh đấu, đại bộ phận nghìn năm đệ tử đang ôm ý định chờ xem kịch vui, nghe ngóng sự tình phát triển tiếp theo thế nào.

Ở sâu bên trong Không Gian Huyền Giai, tại một thách nước nằm cạnh động phủ, hai tên thanh y nam tử đang quỳ trước mặt một người.

Hắn ta có vóc người cực cao vượt xa người thường, chừng hơn một trượng, làn da màu đồng cổ sáng lấp lóe, giống như một đồng nhân, chính là Quan Lực, đệ tử nghìn năm bày danh thứ năm.

Lúc này, sắc mặt Quan Lực âm trầm, lặng im không nói.

- Người đó chính là Thạch Mục? Các ngươi nhìn thấy rõ không?

Quan Lực chậm rãi mở miệng hỏi lại.

- Bẩm phủ chủ, việc này là sự thật.

Thanh y nam tử không bị thương nói.

Quan Lực nhướng mày, đứng lên, đi tới đi lui trong động phủ.

Xâm chiếm động phủ người khác vô cơ, dù nói thế nào cũng không có lý, với thân phận của hắn, việc vô lý như vậy hắn sẽ không làm, chẳng qua hắn đã sớm cho rằng Thạch Mục đã chết, nên mới sai người ra tay tranh đoạt.

Giờ Thạch Mục đã quay về, hai bên cũng trở mặt rồi, bất luận thế nào hắn cũng không dễ dàng chịu thua.

- Ta đã biết. Các ngươi lui hết đi.

Quan Lực vung tay lên, mở miệng nói.

Hai người giống như được tha bổng, vội vàng đứng lên, thi lễ rồi đi ra ngoài.

Thần tình trên mặt Quan Lực hờ hững, nhưng nét lấp lánh bất định lóe lên trong mắt lại hiện ra rõ ràng.

Nghe hai tên kia vừa rồi nói, Thạch Mục chỉ cần phất tay đã phá giải Lục Nguyên Mậu Thổ Trận được bố trí ngoài động phủ.

Đại trận kia chính tay hắn bố trí, uy lực cực lớn, có thể kết nói với tinh khí mậu thổ dưới mặt đất, khả năng phòng hộ cực lớn.

Ấy vậy mà Thạch Mục có thể phất tay phá giải, thực lực này đủ để hắn đề phòng rồi.

- Hừ!

Thần tình trong mắt hắn biến ảo, sau đó hừ lạnh, rồi lại khôi phục vẻ lãnh ngạo.

Hắn chính là nghìn năm đệ tử xếp vị trí thứ năm, tất nhiên sẽ không sợ Thạch Mục.

- Người đâu!

Quan Lực cất giọng hô lên.

Vài người từ ngoài động phủ tiến vào, khom mình hành lễ.

- Đi theo ta.

Quan Lực ra lệnh, thân thể hóa thành đạo hoàng mang, hướng ra phía ngoài bay đi.

...

Trong động phủ, Thạch Mục vẫn khoanh chân ngồi, sau đó bất chợt mở to mắt, nhìn ra bên ngoài.

Một vệt sáng vàng từ đằng xa bay đến, hiện lên trước động phủ, sau đó bóng người dần lộ rõ, chẳng ai khác ngoài Quan Lực.

Hắn chưa mở miệng, thanh âm từ trong động đã truyền ra:

- Chắc hẳn các hạ chính là Quan Lực, thực sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Vừa dứt lời, trước cửa động nhoáng lên bóng người, Thạch Mục lúc này cũng xuất hiện, thần sắc tự nhiên không màng danh lợi, ánh mắt nhìn về phía Quan Lực, tràng đầy thần sắc châm chọc.

- Ngươi là Thạch Mục? Hừ, tốt lắm, linh địa chỗ ngươi ta đã để ý từ lâu, chẳng qua mấy năm nay ngươi không ở trong tông môn, ta không thể dựa theo quy củ để đoạt lấy. Hiện tại ngươi đã trở về thì thuận tiện hơn rất nhiều rồi, không cần nhói nhảm quá nhiều, ta và ngươi dựa theo môn quy, thi đấu một trận, nếu ngươi thua, những thứ trong linh địa hai tay ta sẽ tự dâng lên cho ngươi.

Quan Lực thấy bộ dáng của Thạch Mục, trong lòng giận dữ, lạnh lùng trực tiếp nói ra.

- Không thể tốt hơn, nhưng nếu khiêu chiến, linh địa của ngươi đâu?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

Quan Lực lật tay lấy ra miếng ngọc màu xanh, là lệnh bài sở hữu linh địa, phẩm chất gần như tương đương với linh địa cướp đoạt Thạch Mục.

- Không tệ, vậy thì tìm chỗ nào đó đi! Ta không muốn chiến đấu gần động phủ của ta!

Thạch Mục gật nhẹ, thanh quang trên người chói sáng, phi độn về phía xa xa.

Nét mặt hắn vô cùng bình thản, giống như đang nói một việc nhỏ không ý nghĩa.

Thấy thái độ Thạch Mục như vậy, Quan Lực giận không thể át, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hoàng mang trên người rực sáng, hóa thành độn quang bay theo, tùy tùng bên cạnh hắn cũng vội vàng đi theo phía sau.

Tuy rằng Tề Phong cũng muốn đi cùng, nhưng tốc độ phi hành của hắn quá chậm, căn bản không thể đuổi kịp, đánh phải ở lại.

- Phủ chủ, ngài nhất định phải thắng đó!

Trong lòng hắn thầm cầu nguyện.

Ánh sáng màu làm trên người Thạch Mục lại rực rỡ hơn nữa, tạo thành độn quang to lớn kéo dài, lượn một vòng Không Gian Huyền Giai, đi đến hạp cốc thi đầu của nghìn năm đệ tử.

Hắn cố tình để lại dấu vết, Quan Lực lại ở bên cạnh, nhìn bộ dạng hai người, những nghìn năm đệ tử khác cũng ý thức được bọn hắn muốn làm gì, tin tức này lập tức khuếch tán với tốc độ chóng mặt, rất nhiều người muốn đi theo quan sát.

Vừa lức hai người hạ xuống hạp cốc, đã có hơn trăm người đi theo phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.