Chương trước
Chương sau
Xích sắc sơn cốc này không hề rộng lớn, mà lại hẹp dài, được hai tòa núi lửa bao phủ ở giữa, hết sức bí mật.

Kiến trúc bên trong sơn cốc được xây dựng từ những mảnh gạch ngói xanh xám, liên miên không dứt, phía trong có từng luồng sương mù màu đen thoát ra.

Thạch Mục phát động hai cánh, bay xuống dưới miệng sơn cốc.

Trên miệng sơn cốc là một tòa thành lũy màu xánh cao hơn mười trượng bị kẹp giữa hai bên vách núi, do đó phong bế kín cửa cốc, chỉ lưu lại ở chính giữa thành lũy một cách cửa sắt dày cộm nặng nề.

Thạch Mục đi tới trước cửa sắt, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy trên cửa sắt được khắc to bốn chữ tinh tế “Chú Dung Sơn Trang”.

- Thật là trùng hợp.

Thạch Mục nhất thời sửng sốt, không khỏi thở dài, nói.

Đang lúc này, bên trong góc tường chắn phía trên tòa thành có một gương mặt đen thò ra, giọng thô to la lớn về phía Thạch Mục:

- Ngươi là người phương nào?

- Tại hạ Thạch Mục, muốn nhờ quý trang có thể thay tại hạ chữa trị một kiện linh khí.

Thạch Mục la lớn.

- A, là khách quý, kính xin đợt chút.

Đại hán mặt đen kia hô to.

Một lát sau, bên trong tòa thành truyền ra âm thanh chuyển động của cơ quang, cửa sắc vừa dày vừa nặng kia giơ cao lên, một hán tử mình trần cường tráng từ bên trong đi ra.

- Quý khách, mời đi theo ta.

Người đàn ông kia liếc nhìn Thạch Mục, liền quay người dẫn hắn đi vào sơn trang.

Bởi vì nguyên do sơn cốc hình dạng hẹp dài, nên kiến trúc bên trong giống như thâm cung đại viên, một tầng rồi lại một tầng, từ từ phân bố sâu vào trong.

Ở hai bên vách đá dựng đứng, phân bố trăm cái hang động hoặc lớn hoặc nhỏ, ở bên trong tất cả các động đều lóe lên ánh lửa.

Hai mắt Thạch Mục dừng lại trên những hang động hai bên vách núi, nhưng vẫn theo sau hán tử mình trần đi vào trong.

Sau khi xuyên qua vài tòa đại điện, hai người cuối cùng cũng ngừng lại khi đến trước tòa đại điện nằm sâu trong tận cùng.

- Xin mời đi theo ta.

Vị hán tử mình trần dẫn Thạch Mục đi đến bên trái đại điện, đi vào cổng.

Bên trong cánh cửa đại điện là những thềm đá được tạc từ vách núi.

Dọc theo thềm đá hướng lên, Thạch Mục nhanh chóng đi đến một huyện động trên vách núi vô cùng rộng rãi.

- Mời vào, trang chủ của chúng ta đang ở trong động.

Hán tử mình trần bày ra tư thế mời.

Thạch Mục nhíu mày, cất bước đi vào trong.

Hắn vừa đi vào, một người đàn ông cường tráng, tóc đỏ liền chạy ra đón, ôm quyền hướng về phía hắn, cao giọng nói:

- Ha ha, xin mời quý khách, không thể tiếp đón từ xa. Tại hạ là trang chủ Chú Dung Sơn Trang, Chúc Viêm Vũ.

- Tại hạ Thạch Mục, làm phiền trang chủ tự mình tiếp đãi.

Thạch Mục chắp tay trả lễ, mở miệng nói.

Ánh mắt dừng lại trên Chúc Viêm Vũ, đánh giá cao thấp một chút, liền phát hiện tu vi của kẻ này không kém, là một võ giả Thiên vị hậu kỳ.

- Ha ha, Thạch lão đệ tuy tuổi còn trẻ đã có tu vi đạt đến Thiên Vị hậu kỳ, Chúc mỗ không dám lãnh đạm. Chẳng hay Thạch lão đệ có điều gì cần đến sự trợ giúp của bổn trang sao?

Chúc Viêm Vũ cao giọng cười lớn, nói.

- Trang chủ nói quá lời. Tại hạ đến đây là vì muốn chữa trị một kiện phi hành pháp khí, kính xin trang chủ nhìn xem có thể sửa lại thật tốt không?

Thạch Mục trực tiếp nói ra.

Dứt lời, tay vừa vung lên, Linh Vũ Phi Xa đã xuất hiện trong động.

Chúc Viêm Vũ tiến về phía trước, vây quanh chiếc phi xa đi một vòng, sau đó vẻ mặt tràng đầy yêu thích, mở miệng nói:

- Là kiện thượng phẩm linh khí, nhân tài luyện khí thuộc hàng thượng thừa, cũng là vì Thạch lão đệ ngươi không biết quý trọng, sử dụng quá mức, tổn thương hơi nghiêm trọng đó.

- Chẳng lẽ không thể chữa trị được sao?

Thạch Mục nhíu mày, mở miệng hỏi.

- Ha ha, đến đến Chú Dung Sơn Trang chúng ta, lý nào có thể không sửa được? Thạch lão đệ có thể yên tâm giao cho ta, bảy ngày sau Chúc mỗ nhất định sẽ trả lại cho người một kiện phi xa mới tinh.

Chúc Viêm Vũ vô cùng tự tin nói.

- Đúng rồi, không biết trang chủ có thể tăng phẩm giai linh khí này lên. Trong tay tại hạ vẫn còn một vài mảnh vỡ pháp bảo, có thể dùng đến nó?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

- Nếu cùng thuộc tính với phi xa, hoặc là mảnh vỡ từ một loại phi hành pháp bảo, có thể thử một lần.

Chúc Viêm Vũ đáp.

Nghe xong, Thạch Mung vung tay lên, hơn mười mảnh vỡ thuyền rồng cùng khối mâm gỗ hình tròn rơi bên cạnh phi xa.

- Vậy đành làm phiền Chúc trang chủ, chẳng hay phí tổn thu thế nào?

Thạch Mục hỏi.

- Giá cả sửa chữa là tám trăm cực phẩm linh thạch, còn chuyện tăng phẩm giai linh khí, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Chúc Viêm Vũ suy nghĩ một chốc, mở miệng trả lời.

- Được! Vậy làm phiền Chúc trang chủ rồi.

Thạch Mục nghe vậy, sảng khoái đáp.

Tám trăm cực phẩm linh thạch tuy rằng giá cả xa xỉ, nhưng Thạch Mục hiện tại hoàn toàn có thể trả được, hắn chỉ muốn sớm mang theo Linh Vũ phi chu chữa trị, nhanh chóng trở về Thanh Lan Thánh Địa.

Mặc dù theo lời Yên La kể lại, đã có Công Khâu Tử với tư cách là khí hồn của Tử Thúy Lô hoàn toàn có thể làm được chuyện này, nhưng hắn chẳng muốn mất đi vô ích một lần trong ba lượt cơ hội hiếm có, chỉ để tăng phẩm giai pháp khí.

Phải biết rằng, Công Thâu Tử là đoán tạo linh bảo cấp bậc linh khí Luyện Khí Đại Sư!

- Ha ha, Chúc mỗ rất thích giao tiếp củng với người nhanh nhẹn dứt khoát như Thạch lão đệ. Bảy ngày này ngươi cứ yên tâm ở lại đây.

Ánh mắt Chúc Viêm Vũ sáng lên, vừa cười vừa nói.

Thạch Mục cũng đang có ý nghĩ tương tự, lập tức cười đồng ý.

- Người đâu, mang Thạch lão đệ đến ở tại tiền viện phòng khách.

Chúc Viêm Vũ bắt đầu phân phó.

Tên hán tử mình trần khi nãy lập tức đi tới, đưa Thạch Mục từ thang đu đi xuống.

Chúc Viêm Vũ nhìn bóng lưng Thạch Mục rời đi, khóe miệng mơ hồ vẽ nên một tia cười yếu ớt, lập tức phất tay lên, từng đợt hào quang xoay tròn, mang theo phi xa cùng tất cả mảnh vỡ pháp bảo đều thu vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.