Chương trước
Chương sau
- Ngươi!

Bành Nhạc vừa kinh vừa sợ, đôi mắt chăm chú nhìn Tây Môn Tuyết, khàn giọng nói.

Trong lòng Thạch Mục kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tây Môn Tuyết.

Tây Môn Tuyết khẽ quát, kim sắc quái đao bộc phát kim quang càng ngày càng mạnh, đâm nhanh về phía trước, huyễn hóa ra một mảng đao quang thật lớn, ùn ùn kéo đến đâm vào Bành Nhạc.

Thạch Mục không ngờ Tây Môn Tuyết dám trực diện chống lại Bành Nhạc, trong lòng lại càng vui vẻ, một tiếng hét lớn, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay kim quang rực rỡ, xuất chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành một kim ảnh xán lạn, cũng đồng thời quét tới chỗ Bành Nhạc.

Sắc mặt Bành Nhạc xanh mét, lật tay nhanh như chớp lấy ra lục sắc phù lục, dán lên miệng vết thương, máu từ vết thương liên tục tuôn ra lúc này lập tức ngừng chảy.

Đồng lời, miệng hắn lẩm bẩm, một tia điện quang trắng bắn ra, đánh trúng phần đầu thanh đồng tiểu đỉnh.

Ông!

Hư ảnh của một chiếc chuông lớn màu đồng xanh xuất hiện chung quanh, bao phủ hắn bên trong.

Ầm ầm!

Kiếm quang côn ảnh không ngừng oanh kích hư ảnh chuông lớn thanh đồng, phát ra âm thanh cực lớn, cả chuông lẫn Bành Nhạc bị nhấn chìm bên trong ánh kiếm cùng bóng côn.

Thân ảnh Thạch Mục chậm rãi hạ xuống, sắc mặt không một chút vui mừng, trong lòng lại thêm ngưng trọng.

Ánh kiếm kim quang từ từ biến mất, chiếc chuông lớn thanh đồng lại chẳng bị hư hại mảy may.

Bên trong hư ảnh cổ chuông, sắc mặt Bành Nhạc đã khôi phục lại như thường, miệng vết thương bên hông đã mất hẳn, chỉ để lại một vết sẹo mờ.

Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống, vẻ mặt Tây Môn Tuyết cũng khó coi.

- Tốt! Tốt! Tây Môn Tuyết, uổng công ngươi là đệ tử tinh anh Ly Trần Tông, vậy mà lại đi giúp đỡ người ngoài đối phó với lão phu. Xem ra, hôm nay trên tay lão phu phải thêm một mạng người rồi!

Bành Nhạc nhìn Tây Môn Tuyết, giọng lạnh lẽo.

Tây Môn Tuyết hừ lạnh, hoàn toàn không để ý đến, miệng tiếp tục lẩm nhẩm, kim sắc quái đao phát ra quang mang, bay lên đỉnh đầu nàng.

Lúc này hai tay nàng xoa vào nhau, kim sắc quái đao bỗng nhiên kim quang đại thịnh, phát ra tiếng kiếm rít gào.

Ngay sau đó, tiếng nổ lớn “phốc phốc” vang lên, kim quang xung quanh Tây Môn Tuyết chớp hiện, hư ảnh của bốn thanh kim sắc quái đạo hiện ra, mỗi một hư ảnh đều dài hơn mười trượng, mặt ngoài kim sắc có phù văn uốn lượn, cùng với từng sợi hồ quang quấn quanh, rung động từng tiếng tê tê.

- Chém!

Tây Môn Tuyết khẽ quát, tay ngọc vung lên.

Bốn hư ảnh kim sắc quái đạo bắn ra, thoáng chốc quét dài trong hư không, mang theo khí thế lôi đình, hung ác chém trên hư ảnh cổ chuông.

Hư ảnh cổ chuông đột ngột chất động, lắc lư mãnh liệt, giống như mặt nước bỗng dưng cuộn sóng.

Trong lòng Bành Nhạc khẽ run rẩy, tuy nhiên lúc này bốn đao ảnh cũng bị vỡ vụn, làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Song, vừa lúc này, từng tiếng sét đánh nổ mạnh truyền ra từ một bên, Bành Nhạc quay đầu nhìn sang, đồng tử co rụt lại.

Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay Thạch Mục ở bên đó điên cuồng vũ động, kim sắc côn ảnh hiện ra, cùng với khí kình màu trắng mang theo linh áp quét sạch mọi thứ.

Kình khí, côn ảnh nhanh chóng dung hợp, hình thành một vòi rồng cực lớn, không trung cũng xuất hiện từng đám từng đám mây đen kịt, ẩn hiện trong quầng mây cuồn cuộn là những điện xà thô to, liên tục nổ mạnh, khiến cho hư không cũng rung động dữ dội.

- Thiên Địa Vô Cực!

Một chiêu côn pháp Thiên Địa Vô Cực hắn vừa thi triển ra, uy lực lớn hơn trước kia không chỉ gấp mười lần, mây đen cũng bao phủ phạm vi hơn mười dặm.

- Đi!

Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay Thạch Mục vừa chỉ lên không trung, một tia kim sắc lôi điện vừa to vừa dài đột nhiên bay xuống, giống như kim sắc cự long, tầng tầng lớp lớp bổ thẳng vào hư ảnh cổ chuông đang bao quanh Bành Nhạc.

Tạo thành tiếng “ầm ầm” cực lớn!

Hư ảnh cổ chuông kịch liệt run rẩy, hào quang thanh đồng chợt hiện.

Sắc mặt Bành Nhạc biến đổi, vung tay kháp một loại pháp quyết, đỉnh thanh đồng cổ chuông sáng lên, hư ảnh cổ chuông cũng ổn định lại.

Nhưng chẳng đợi hắn buông lỏng đề phòng, trên không trung vẫn đầy mây đen cuồn cuộn, lại thêm một luồng kim sắc lôi điện thô với khí thế không thể cản nổi đánh xuống hư ảnh chiếc chuông vừa ổn định.

Cổ chuông rung lên mãnh liệt.

Thanh âm chưa dứt, lại thêm một luồng sấm sét cũng to không kém đánh xuống.

Ngay sau đó, một luồng lại thêm một luồng sấm sét liên tục không ngừng bổ xuống hư ảnh cổ chuông, khiến hư ảnh lại rung động kịch liệt.

Bành Nhạc vươn hai tay đặt sát thân chuông, chân khí ào ạt rót vào bên trong hư ảnh, nỗ lực củng cố vòng bảo hộ chung quanh.

Tuy thế, sấm sét vẫn không ngừng giáng xuống từng đường từng đường liên miện không dứt, làm cho hư ảnh cổ chuông lắc lư ngày càng dữ dội, hào quang nhanh chóng suy yếu, sau mấy mươi lần bị sấm sét đánh trúng, cuối cùng cũng bị giải thể.

- Không thể nào!

Trong mắt Bành Nhạc hiện lên vẽ không thể tin được.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chỉ bằng hai hậu bối Thiên Vị hậu kỳ đã có thể đánh vỡ phòng ngự của hắn.

Tầm mắt Thạch Mục ngưng tụ, miệng lẩm nhẩm, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay bất thình lình vung lên.

Trên không kim sắc lôi điện hiển hiện hào quang, hơn mười tia sét to lớn đồng thời bổ xuống, hướng về phía Bành Nhạc công kích.

Mặc dù vậy, suy cho cùng Bành Nhạc vẫn là Thánh giai trung kỳ, gặp sợ vẫn không hoảng loạn, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, tưới lên đỉnh đầu thanh đồng cổ chuông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.