Chương trước
Chương sau
- Ta vừa nghe những người của bộ tộc Ô La gọi vật ngươi biến thành kia là Chu Yếm?

Thạch Mục nhíu chân mày lại, hỏi.

- Không sai. Trong vòng cổ này chắc hẳn là phong ấn mãnh thú Chu Yếm.

Phùng Ly chỉ hơi trầm ngâm một lát, nói như thế.

Thạch Mục nghe Phùng Ly hình như không muốn nhiều lời, trong lòng thoáng động. Hắn không nói thêm gì nữa.

- Ha hả, Thạch huynh cũng không cần lo lắng cho ta làm gì. Lần này ta quỷ thần sai khiến mới đi tới chỗ bộ lạc Ô La này. Mới vừa rồi, khi ở trong đại điện ta có phát hiện, có thể tìm được phương pháp kìm chế hung hồn trong vòng cổ.

Phùng Ly nói.

- Vậy là tốt rồi.

Thạch Mục gật đầu, nói.

- Không ngờ Thạch huynh ngươi còn luyện ra một Hóa Thân ma. Xem ra lúc đầu ở trong Côn Lôn, ngươi chính là sử dụng Hóa Thân này lấy đi những bảo vật ở bên dưới tế đàn?

ánh mắt Phùng Ly nhìn về phía Thân Ngoại Hóa Thân bên cạnh Thạch Mục, nói.

- Đáng tiếc thực lực của bộ Hóa Thân này yếu. Trong lúc chiến đấu căn bản không phát huy ra được công dụng.

Thạch Mục cũng không có giấu diếm, nói.

Phùng Ly nghe vậy, ánh mắt thoáng động. Hắn phất tay lấy ra một khối ngọc giản màu xám, đưa cho Thạch Mục.

- Đây là cái gì?

Thạch Mục ngẩn ra.

- Lần này nhờ có Thạch huynh tương trợ, không thể không cảm ơn. Khối ngọc giản này là một môn công pháp ma công năm đó ta ngẫu nhiên nhận được. Trong đó có một vài biện pháp nhanh chóng tăng tiến ma công. Còn có cả một ít cảm ngộ của ta trong mấy năm tu luyện ma công vừa rồi. Ta tin tưởng có thể có chút giúp đỡ đối với Thạch huynh. Đây coi như là món quà cảm ơn của ta.

Phùng Ly nói.

- Được, vậy đa tạ.

Trong lòng Thạch Mục thầm vui vẻ. Hắn cũng không có khách khí gì, nhận lấy.

Hiện tại bộ Hóa Thân này của mình quả thực gặp phải bình cảnh trên phương diện tu vi.

- Chuyện nơi đây, ta cũng coi như đã hiểu rõ. Ta cũng không có ý dừng lại ở chỗ này quá lâu. Ta quay về Côn Lôn Bí Cảnh đây. Phùng huynh có tính toán gì không?

Thạch Mục quay đầu lại liếc mắt nhìn truyền tống trận một cái, hỏi.

- Ta dự định sẽ tiếp tục ở tại chỗ này một thời gian, tiếp tục tìm hiểu phương pháp kìm chế hung hồn trong vòng cổ.

Phùng Ly nói.

Thạch Mục gật đầu. Hắn không cảm thấy bất ngờ gì.

Thạch Mục giơ một tay lên, thu Thân Ngoại Hóa Thân vào. Thân hình hắn lắc một cái, phi thân rơi vào bên trong pháp trận trên tế đàn.

Hắn phất tay lấy ra tinh thạch, phát động năng lượng trong đó.

Một đạo ánh sáng bắn ra, dung nhập vào bên trong pháp trận.

Vù vù.

Pháp trận truyền tống lập tức vận chuyển, tản ra ánh sáng càng lúc càng chói mắt.

Năng lượng tinh thạch nhanh chóng tiêu hao, thể tích càng lúc càng nhỏ.

Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ lo âu. Năng lượng tinh thạch nhất định phải đủ chống đỡ mới tốt. Bằng không ở chỗ này hắn không biết đi nơi nào tìm tinh thạch.

May mà, chuyện hắn lo lắng không phát sinh.

Ánh sáng của pháp trận truyền tống càng lúc càng mạnh. Ánh sáng trắng lóe lên, bóng người Thạch Mục từ trong pháp trận biến mất không thấy bóng dáng.

...

Khu vực bên trong phế tích Côn Lôn.

Một đình viện bị vây ở trong vòng tròn kiến trúc màu đỏ thắm, thỉnh thoảng vang lên từng tiếng nổ ầm ầm. Từ đó bốc lên vô số bụi mù.

Ở bên trong đình viện, có một thân ảnh màu tím, bị hơn mười con rối mãnh hổ màu tím bao vây chặt chẽ ở giữa.

Chỉ thấy người ở giữa kia dáng người tinh tế, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần. Toàn thân mặc đạo bào màu tím theo gió tung bay. Đó chính là Tây Môn Tuyết.

Trong tay nàng không ngừng vung lên một thanh linh thước bạch ngọc. Thỉnh thoảng từ đó bay ra mấy luồng ánh sáng màu trắng trong suốt, ngăn cản công kích của tất cả con rối hổ tím.

Sau khi ngăn chặn hết đợt công kích này tới đợt công kích khác, sắc mặt nàng dần dần trở nên tái nhợt. Linh lực có vẻ khó có thể tiếp tục. Nàng dần dần rơi xuống thế hạ phong, bắt đầu đỡ trái hở phải.

Đúng lúc này, hai bên trái phải của nàng chợt lóe lên ánh sáng màu tím. Mỗi bên đều có một con rối hổ màu tím nhào tới.

Tiếng xé gió nổi lên. Vô số cái móng sắc bén hiện ra, bao trùm về phía Tây Môn Tuyết.

Đôi mi thanh tú của Tây Môn Tuyết thoáng nhíu lại. Ánh sáng trong tay nhất thời tăng mạnh. Linh thước bạch ngọc vung lên hai bên. Từ đó phát ra hai ánh sáng trắng lạnh.

Nhưng nàng vừa ngăn cản được con rối hổ màu tím, trên bắp chân liền lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn. Một đạo tử điện đánh trúng nàng.

Trong miệng Tây Môn Tuyết thở nhẹ một hơi, chân mày thoáng nhíu lại, nửa quỳ xuống.

Xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng xì xì. Toàn thân của mười con rối hổ màu tím chợt điên cuồng hiện ra điện quang. Chúng đồng loạt nhào tới.

Tây Môn Tuyết quát một tiếng, một tay nắm lấy thước ngọc chặn ngang, giơ cao lên quá đỉnh đầu. tay kia liên tục chuyển động bấm pháp quyết, sau đó đánh thước ngọc về phía trước.

Oong.

Một âm thanh vang lên.

Một đoàn ánh sáng trắng từ trên thước ngọc chợt phun mạnh ra ngoài, ở ngoài thân Tây Môn Tuyết ngưng tụ thành một màn ánh sáng hình cung với phạm vi một trượng, ngăn cản mười con hổ màu tím ở bên ngoài.

- Thình thịch thình thịch thình thịch.

Những tiếng va chạm liên tiếp vang lên. Móng vuốt hổ của những con hổ màu tím cực lớn kia không ngừng đánh vào phía trên màn ánh sáng. Từ đó tuôn ra từng điện quang màu tím, liên tiếp nổ tung ở trên màn ánh sáng.

Tây Môn Tuyết nghiến răng. Thân thể cao gầng theo từng trận va chạm, không ngừng lay động.

Ở dưới sự công kích liên tục không ngừng của những con rối hổ màu tím, diện tích màn ánh sáng màu trắng kia không ngừng thu nhỏ lại. Anh sáng cũng càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Mắt thấy sẽ vỡ tan ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.