- Việc này các ngươi tạm thời không cần biết, trước khi tiến vào phế tích Côn Luân ta sẽ tự mình nói cho các ngươi biết. Được rồi, hiện giờ các ngươi có thể rời khỏi đây.
Bành Nhạc khoát tay áo một cái, nói.
Vừa dứt lời, ánh sáng trắng bao trùm cả đại điện lóe lên biến mất, tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Thạch Mục nghe vậy gật gật đầu, cùng Yên La đi ra ngoài đại điện.
- Nhắc nhở các ngươi một chút, chớ có định chạy trốn. Trước khi các ngươi bước ra khỏi Ly Hỏa quan, ta đảm bảo linh hải của các ngươi sẽ nổ tung, sống không bằng chết.
Âm thanh uy hiếp uy nghiêm của Bành Nhạc từ phía sau truyền tới.
Thân hình Thạch Mục hơi dừng lại một chút, sau đó nhấc bước đi ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra đại điện, liếc mắt nhìn nhau, đi về vị trí động phủ của mình.
- Làm sao bây giờ?
Thạch Mục thông qua tâm thần liên hệ Yên La.
- Cấm chế người kia bố trí rất kỳ lạ, ta cần nghiên cứu một chút.
Yên La nói.
- Lần này may mà tên Bành Nhạc kia có mục đích khác, chúng ta tạm thời được an toàn. Từ tình hình trước mắt xem ra thì chuyện trong Huyền Khung tháp vẫn chưa bị lộ, có điều ta có chút bận tâm việc liệu Ly Trần thánh chủ có điều tra ra manh mối gì không.
Thạch Mục truyền âm nói.
- Huyền Khung tháp đúng là một món dị bảo, động thiên bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3193551/chuong-754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.