Chương trước
Chương sau
- Huyết Hà trảm!

Lang Khôn hét lớn một tiếng, chiến đao trong tay run lên, đột nhiên chém ra.

Một dải lụa màu máu to chừng mười trượng bắn ra, tỏa ra huyết quang chói mắt, bao phủ về phía Tây Môn Tuyết, khí thế rất lớn, giống như một dòng sông máu giáng thế, dời núi lấp biển đánh tới.

Nơi ánh đao đi qua, hư không run rẩy, nứt ra một khe nứt to lớn.

Tây Môn Tuyết thấy cảnh này, sắc mặt có phần tái nhợt, miệng không ngừng lẩm bẩm, hai tay vung vẩy.

Giờ khắc này trước người nàng ánh sáng xanh lam nhanh chóng tụ hội, trong nháy mắt ngưng tụ thành một đóa hoa băng xanh lam to lớn, tỏa ra ánh xanh lam óng ánh và lực lượng kỳ hàn.

Ánh mắt Thạch Mục sáng lên, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, hàn khí từ trên đóa hoa băng này tỏa ra gần như có thể sánh với lực lượng chí âm của Cửu Chuyển huyền công nhị chuyển, không biết là Tây Môn Tuyết đã thi triển môn bí thuật gì.

Vào thời khắc này dải lụa đỏ máu mang theo vết nứt không gian dài hẹp bao phủ trước người Tây Môn Tuyết, tay ngọc của nàng chỉ về phía trước, hoa băng xanh lam bay tới, đón đỡ ánh đao.

Ầm ầm!

Hai bên va chạm với nhau, phát ra tiếng nổ vang vọng trời đất.

Hai luồng sáng một đỏ một lam va chạm giữa không trung, không phân cao thấp, khí lưu xung quanh quay cuồn, mọi người gần đó đều bị đẩy ra ngoài.

Thân thể Thạch Mục đứng chắp tay, đứng yên trong cơn giông bão, trong mắt lóe lên ánh sáng vàng, tuy rằng hào quang xung quanh vô cùng chói mắt nhưng mọi cảnh tượng vẫn hiện rõ trong mắt hắn.

Ánh đao màu máu tuy rằng khí thế to lớn tới cực điểm, thế nhưng bông hoa băng kia có thần thông sâu không lường được. Theo cánh hoa nhanh chóng xoay tròn, lượn lớn hàn khí thẩm thấu vào trong ánh đao, khiến hào quang trên ánh đao kia ngày càng ảm đạm.

Lang Khôn thấy cảnh này, trong miệng gầm lên giận dữ, huyết quang trên người đại thịnh, hai mắt cũng trở nên đỏ như máu, ngũ quan vặn vẹo, hiện ra vẻ điên cuồng.

Hai tay hắn nắm chặt chiến đao màu máu, một lần nữa chém ra, lại là một ánh đao đỏ ngòm bay ra.

Pháp quyết trong tay Tây Môn Tuyết liên tục thay đổi, hoa băng xanh lam tỏa ra hào quang, vút một tiếng, một tia sáng xanh lam tinh tế từ trung ương hoa băng bắn ra, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn trúng ánh đao đỏ ngòm to lớn kia.

Răng rắc!

Ánh đao màu máu vỡ vụn ra, khí thế của tia sáng xanh lam kia không giảm chút nào, nhanh chóng xuyên thủng bả vai Lang Khôn.

Một lớp băng xanh lam nhanh chóng từ vai lan tràn ra, bao trùm toàn bộ cánh tay, nhanh chóng lan ra bao trùm thân thể.

Lang Khôn kêu to một tiếng, giống như một con dã thú bị trọng thương, tràn ngập giận dữ, hung bạo.

Hắn không để ý tới băng tinh xanh lam đang nhanh chóng lan ra khắp người, đột nhiên cắn chóp lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên trên chiến đao màu máu, huyết quang từ trên chiến đao đại thịnh, mơ hồ ngưng tụ thành một con huyết long vờn quanh chiến đao.

- Lang sư đệ, không được!

Thanh niên tóc xanh hoàn toàn biến sắc, gấp gáp kêu lên.

Trong Ly Trần tông sớm đã nghiêm lệnh cấm chỉ tư đấu, tuy rằng ngày trước khi luận bàn so đấu bình thường bởi vì tám vị quan chủ đều có thái độ ngầm đồng ý, do đó cao tầng trong tông cũng một mắt nhắm một mắt mở. Nhưng hai người đã chiến đấu đến mức sống mái với nhau, nếu Lang Khôn thực sự vận dụng sát chiêu, cho dù thực sự trọng thương được Tây Môn Tuyết thì bọn họ cũng sẽ chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.

Nhưng lúc này thần trí Lang Khôn đã có phần hỗn loạn, như không nghe thấy tiếng la hét của thanh niên tóc xanh.

Tiếng nổ ầm vang!

Chiến đao màu máu từ trong tay bắn ra, như một con huyết giao cuồng bạo bắn tới chỗ Tây Môn Tuyết, uy thế vượt xa hai luồng đao mang vừa rồi, xông thẳng tới chỗ Tây Môn Tuyết.

Tây Môn Tuyết cảm nhận được luồng uy thế nào, khuôn mặt tái nhợt, ngọc xích trong tay liên tục vung lên, ánh sáng trắng lóe lên, hàn khí trước người đại thịnh, trong nháy mắt ngưng tụ thành mấy bức tường băng.

Tường băng vừa ngưng tụ thành, chiến đao màu máu đã ầm ầm đánh tới.

Kẹt kẹt kẹt!

Mấy tiếng vang giòn giã, mấy bức tường băng giống như đậu phụ, ngay khi va chạm đã lập tức vỡ tan.

Trong mắt Tây Môn Tuyết hiện lên vẻ hoảng hốt, hiển nhiên là không ngờ uy lực của chiến đao màu máu mạnh mẽ tới như vậy, dưới chân vội vã điểm, thân thể bay ngược về sau, trong tay bấm pháp quyết, dường như muốn thi triển thủ đoạn gì.

- Chết đi!

Lang Khôn hét lớn một tiếng, hai mắt huyết quang đại thịnh, hai tay nắm ở trước người, ngón trỏ và ngón áp út chỉ về phía trước.

Chiến đao màu máu tỏa ra hào quang chói mắt, phát ra một tiếng rít gào giống như dã thú, lóe lên, đuổi theo Tây Môn Tuyết, chém xuống.

Mọi người xung quanh đều thốt lên.

Đúng vào lúc này, một bóng người lóe lên, trước người Tây Môn Tuyết đột nhiên xuất hiện một người, tóc tím lông mày tím, chính là Thạch Mục đóng giả Lôi Tích.

Hai tay hắn tỏa ra tử sắc điện mang, ngón tay vừa động, từng luồng kiếm khí tử điện từ đầu ngón tay không ngừng bắn ra, hóa thành một lưới kiếm sấm sét.

Chiến đao màu máu bổ lên lưới kiếm sấm sét, lưới điện lập tức tan vỡ, có thể thế chém xuống của chiến đao cũng đã bị trì hoãn.

Lúc này tay phải Thạch Mục lóe lên điện quang màu tím, trong nháy mắt này trảo về phía chiến đao.

Tiếng leng keng như kim loại va chạm vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.