Chỉ là đối với hắn mà nói đại đa số những thứ này đều không dùng tới.
Ngoài ra chẳng biết vì sao trong động phủ của Lôi Tích cũng không hề xuất hiện tôi tớ.
Thạch Mục bố trí thêm vài tầng cấm chế ở trong động phủ, lúc này mới an tâm ngồi xuống, lấy ra hai viên đan dược chữa thương nuốt vào, nhắm mắt tĩnh tọa.
Trải qua hơn nửa ngày hắn mới mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười, ám thương trong cơ thể đã chữa trị xong.
Hắn hơi trầm ngâm một chút, vung tay lên, trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm màu tím, bên trên điện quang lập lòe, thỉnh thoảng lóe lên một luồng điện hồ tím, linh tính dồi dào, hiển nhiên là một thanh phi kiếm cấp bậc pháp bảo.
Trên thân kiếm có khắc hai chữ cổ: Phá Lôi.
Thanh Phá Lôi kiếm này chiếm được trên người của Lôi Tích, chính là pháp bảo bản mệnh mà ngày thường hắn hay dùng.
Thạch Mục há miệng phun ra một luồng đan hỏa đen trắng, bao phủ lấy Phá Lôi kiếm, thu vào trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa.
Hắn vừa luyện hóa thanh Phá Lôi kiếm này vừa dùng thần thức tiến vào nhẫn chứa đồ của Lôi Tích, chỉ chốc lát sau trong tay lóe lên ánh sáng tím, xuất hiện một khối ngọc giản tím, bên trên viết bốn chữ nhỏ Kinh Lôi kiếm quyết.
Thạch Mục áp ngọc giản lên trán, thần thức tiến vào trong, cẩn thận tìm hiểu.
Tuy rằng hắn có thể hóa trang hình giạng giống Lôi Tích, thế nhưng ngày sau tiến hành chọn lựa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3193440/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.