Bọt nước nổ tung, hai người Thạch Mục bay ra.
Thạch Mục đang định thả ra Linh Vũ phi xa thì lúc này hắn quay đầu nhìn về phía xa xa, ở nơi đó đang có một đạo độn quang nhanh chóng bay tới, chỉ vài hơi thở đã đến đến gần.
Lam quang lóe lên, một chiếc phi chu hình rồng hiện ra.
- Ha ha, để chúng ta tìm mấy ngày, hóa ra là tới đây trốn!
Bành Quýnh nhìn thấy hai người Thạch Mục, lập tức cười lớn.
Trên mặt đám người trung niên cũng hiện lên sự vui vẻ, không cần Bành Quýnh dặn dò đã bay ra, bao vây Thạch Mục và Yên La.
- Hả, hóa ra là các ngươi. Sao hả, lần dạy dỗ trước vẫn chưa đủ, lại còn dám tới tìm chết sao!
Thạch Mục nhíu mày nói.
- Hừ! Chết đến nơi còn ăn nói ngông cuồng! Bản công tử phải nhốt hồn phách của ngươi lại, để ngươi ngày đêm đều chịu thống khổ vô tận!
Bành Quýnh giận dữ, điên cuồng hét lên.
- Hác huynh, phiền ngươi ra tay chém giết những người này, chỉ có điều hãy lưu thần hồn của hắn lại.
Hắn điên cuồng hét lên, quay đầu nói với nam tử mày xếch kia.
Nhưng nam tử kia không thèm để ý tới Bành Quýnh, ánh mắt nhìn về phía Yên La.
Hắn đã tiếp cận Thiên Vị đỉnh phong, đương nhiên có thể cảm nhận hơi thở tiếp cận Thánh giai của Yên La.
- Hác huynh?
Bành Quýnh nghi hoặc hỏi.
Có điều rất nhanh hắn đã chú ý tới đối phương đang chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3193396/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.