Chương trước
Chương sau
Dịch giả: deeno12701
Biên: nila32

Trên bầu trời của phế tích thành Đông Lâm có một cái hồ lô màu lam khổng lồ đang lơ lửng trôi nổi chậm rãi.

Trên hồ lô đó có một ông lão tóc bạc, sắc mặt hồng hào mang áo bào màu lam đang ngồi. Áo bào rộng có đủ loại ký hiệu bát quái đang phiêu lãng theo gió. Điều kỳ lạ là cả thân hình ông ta bất động ngay cả chòm râu màu trắng cũng rũ xuống tự nhiên mà không bị chút ảnh hưởng nào của gió cao.

Trên tay lão nhân cầm một tấm Huyền Quang Kính, trên mặt kính có hoa văn chuyển động chậm chạp tỏa ra hào quang nhè nhẹ. Những hình ảnh về trận đại chiến tại thành Đông Lâm vài ngày trước đang không ngừng xuất hiện ra trong tấm kính đấy.

Ánh mắt lão giả tóc bạc lấp lóe tinh quang, lão nhìn từng người từng người đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo bỏ mạng, tiếp theo là Thanh Mộc Đạo Nhân tự bạo rồi đến Tử Ngọc Đạo Nhân bị nuốt sống, vẻ mặt có vẻ lạnh nhạt không chút quan tâm nào nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên điểm sát khí sắc bén khiến người khác phải kinh sợ.

Người này chính là sư phụ của Tử Ngọc đạo nhân, Vô Trần đạo nhân, giáo chủ của Thông Thiên Tiên Giáo.

Lúc trước, lão đang bế quan đề đột phá bình cảnh tu vi. Ban đầu khi nhận được tin báo, lão vốn không có ý định xuất quan. Dù sao lão đã dậm chân tại chỗ nhiều năm không tăng chút tu vi nào, mãi đến bây giờ mới hơi chút ngộ ra điểm mấu chốt nên phải bắt lấy cơ hội này ngay chứ.

Kết quả là tin xấu liên tục truyền tới, ngay cả đệ tử thân truyền cũng chết thảm khiến cho tâm tình bình yên như mặt giếng tĩnh lặng xuất hiện xao động. Biết rằng cứ tiếp tục bế quan cũng không làm được gì, lão bèn mang theo cơn giận ngập trời lao thẳng tới đây.

Vô Trần Đạo Nhân thu hồi Huyền Quang Kính, lấy ra một cái la bàn nhỏ màu đồng xanh.

Tay phải lão khẽ động bấm chỉ pháp quyết nào đó rồi chỉ vào đám phế tích kia, chỉ thấy một luồng kim quang nhỏ bé từ trong đống xương trắng bay ra. Nhìn kỹ thì thấy đấy là một con giao long bé tý đang bay tới, chớp mắt đã chui vào trong cái la bàn đồng xanh kia.

Lập tức la bàn kia sáng lên, hào quang tỏa ra uốn lượn một hồi rồi nhắm thẳng về hướng đông bắc.

Một tay Vô Trần đạo nhân đưa la bàn lên, tay còn lại sáng lên màu xanh đồng thời hồ lô màu lam dưới chân cũng vụt lên như chớp, hóa thành một vệt sánh màu xanh lao nhanh về hướng Đông Bắc, biến mất ở phía chân trời trong tích tắc.



Nửa tháng sau.

Trên bờ biển phía Đông Bắc của Đại Lục Đông Châu, một cỗ Thanh Dực Phi XA bay vọt tới như ánh chớp sau đó đáp xuống.

Trên xe là một nam thanh niên mặc áo màu xanh. Người này chính là Thạch Mục đã không ngừng nghỉ chút nào, ngày đêm cưỡi gió vượt mây đến đây.

Hắn vươn mắt ra xa, nhìn thấy sóng trắng đánh vào bờ, đá ngầm màu đen bên vách núi, trong gió thoảng vị mặn của biển làm tinh thần hắn được thả lỏng ra, cảm thấy thanh bình hơn rất nhiều.

Dựa vào tin tức mà Thải Nhi truyền tới thì nơi này cách hòn đảo mà Thương Viên Vương nói không xa lắm, chỉ cần hắn tiếp tục không ngừng nghỉ chạy về hướng Đông Bắc thì khoảng bảy tám ngày nữa là tới nơi.

Bàn tay Thạch Mục buông lỏng ra, hai viên linh thạch trung cấp trong tay cạn kiệt linh khí hóa thành cát bụi chảy dọc theo ngón tay hắn rơi xuống đất.

Mấy ngày này, hắn liên tục điều khiển phi xa mặt khác linh thạch cũng bị hấp thụ không ngừng để tránh tình trạng cạn kiệt linh khí, đề phòng bất cứ chuyện gì có thể xảy ra. Lúc này, chân khí trong cơ thể đã khôi phục gần bảy tám phần.

Đột nhiên, chân mày hắn nhíu lại, phía chân trời xa xa truyền tới một luồng linh lực quen thuộc, cảm giác bất an lập tức nổi lên mạnh mẽ.

Hắn không do dự chút nào, vội bấm pháp quyết, phi xa dưới chân liền hóa thành một vệt sáng xanh dài bắn thẳng về hướng Đông Bắc.

Thạch Mục vừa khống chế phi xa vừa quay đầu lại nhìn. Kim quang trong mắt lóe lên, phía chân trời có một bóng người nhỏ màu vàng đang vọt tới với tốc độ vô cùng khủng khiếp, điểm sáng càng lúc càng lớn lên.

“Tiểu tử, phen này thì ngươi có chạy đằng trời.” Bên tai Thạch Mục vang lên âm thanh chấn động như tiếng sấm rền, chính là tiếng gầm của Ngao Tổ Kim Giao.

Trong long Thạch Mục kinh hãi không thôi, không ngừng rót pháp lực vào phi xa thúc giục nó bay nhanh hơn.

Lúc này hắn cũng chả rảnh rỗi để quan tâm xem con Cự Giao kia vì sao mà đã bị đánh tan thân thể rồi mà chỉ trong vài ngày đã tụ lại thân mới rồi còn đuổi được tới nơi này.

Hắn chỉ biết, bằng vào thực lực Địa Cấp Sơ Kỳ của mình mà đi đối mặt với Ngao Tổ thì chính là đi chịu chết.

Thanh Dực Phi Xa dù có tốc độ không chậm nhưng đối mặt với cường giả Thiên Vị thì vẫn chả thấm vào đâu.

Hai người rượt đuổi nhau thoáng cái đã vọt ra mấy tram dặm nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy khoảng cách giữa hai người đang được khép lại. Không đến nữa nén hương mà khoảng cách đã rút ngắn lại chỉ còn khoảng vài dặm thôi.

Đúng lúc này, bầu trời sau lưng hắn đột nhiên xao động, một bộ móng vuốt màu vàng của Giao bất ngờ vươn ra đánh thẳng về phía lưng Thạch Mục.

Trong lòng Thạch Mục nhảy dựng lên, khẽ khoát tay bắn ra hơn mười tấm Đạo Phù, phù vừa ra hóa thành hơn mười cầu lửa lớn bằng một vòng tay người đánh thẳng vào vuốt Giao màu vàng đang lao đến sau lưng.

Ầm! Đùng! Đùng

Hơn mười quả cầu lửa chạm vào trảo vuốt sắc nhọn kia lập tức nổ tan hóa thành những đám mây lửa cuồn cuồn cả một vùng trời.

Thế nhưng trảo ảnh chỉ thoáng dừng lại, hào quang màu vàng quanh nó khẽ mờ đi chút ít mà thế công vẫn không chút suy chuyển.

Nhưng thứ đón tiếp nó lại là hơn mười ngọn băng thương to lớn…

Cứ thế ba bốn lượt tấn công bằng phù lục thì bóng trảo kia đã chẳng còn mấy kim quang, hình dạng nó cũng ảm đạm hư nhược đi không ít. Mặc dù vậy, nó vẫn phóng thẳng tới Thạch Mục nhất quyết không bỏ.

Lúc này, hai tay Thạch Mục đã được phủ lên một lớp vẩy đen, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi đã dùng tới biến thân, tay cầm Vẫn Thiết Hắc Đao sẵn sàng đối địch.

Ngay khi trảo sắc màu vàng kia tới sau lưng tầm ba trượng Thạch Mục đột nhiên xoay người, Hắc Đao trong tay tỏa ra một luồng quang mang màu đen vung lên đánh về phía địch.

Xoẹt!

Mười ba bóng đao tỏa ra nhanh chóng hợp lại thành một thanh đao to lớn mang theo khí thế không gì cản nổi chém thẳng vào trảo vuốt sắc nhọn kia.

Oanh!

Trảo vuốt màu vàng vốn đã hư mờ đi không ít giờ đã bị ánh đao bén nhọn chém đôi làm hai nhanh chóng tiêu tán.

Thạch Mục thấy vậy nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra hắn đã thành công rồi.

Từ một chưởng này có thể nhìn ra đối phương đã không còn mạnh mẽ như lúc trước, không biết Ngao Tổ đã dùng thủ đoạn gì để ngưng tụ lại thân thể nhưng xem ra tu vi từ Thiên Vị hậu kỳ nay cao lắm thì chỉ còn trung kỳ thôi.

Nhưng ngay khi trảo sắc vừa tan ra, kim quang vẫn chưa kịp tiêu tán thì một trảo vuốt khác lại khá không đánh tới, đầu ngón tay lóe lên hàn quang chụp vào sau lưng Thạch Mục.

Thạch Mục kinh hãi, trong lúc nguy nan linh lực trong cơ thể cấp tốc chuyển động, Thanh Dực Phi Xa nhanh chóng hạ xuống né tránh ma trảo sát nhân kia.

Nhưng ngay lúc phi xa vừa đáp xuống thì năm móng vuốt thô to như cây trụ của giao trảo như đoán trước được ý đồ mà mạnh mẽ chụp thẳng xuống như muốn đem phi xa nắm gọn trong lòng bàn tay.

Ngay lúc này, Thạch Mục nhẩm niệm pháp, phi xa dưới chân lập tức biến mất không tăm tích. Thân thể hắn vì mất chỗ dựa mà rớt thẳng xuống mặt biển.

Giao trảo màu vàng chụp hụt liền chuyển hướng phóng thẳng tới quyết đem Thạch Mục tóm gọn trong tay không buông bỏ.

Đúng lúc bóng trảo khép lại, muốn tóm gọn Thạch Mục trong tay thì toàn thân Thạch Mục tỏa ra ánh sáng màu đỏ, phía sau lưng bừng lên hai luồng hỏa diễm rồi nhanh chóng hóa thành một cánh chim rực lửa.

Đôi cánh sau lưng khẽ vẫy, Thạch Mục liền hóa thành một tàn ảnh màu đỏ lệch sang bên cạnh tránh thoát đi ngay lúc vuốt sắc vừa nắm chặt lại khiến nó lại bắt hụt lần nữa.

Quả thực Thạch Mục quá nhỏ bé trước trảo vuốt sắc nhọn kia.

Có sự hỗ trợ của cặp cánh, tốc độ của Thạch Mục lại nhanh hơn khi dùng Phi Xa gấp hai ba lần.

Lợi dụng chút thời gian lúc đối phương tấn công thất bại, Thạch Mục đã hoàn toàn hóa thú, lại dán thêm một tấm phù khí cao cấp hệ Phong rồi toàn lực vỗ cánh rời đi như một tia lửa điện xẹt ngang qua mặt biển. Áp lực di chuyển tỏa ra xung quanh thành hai làn sóng trắng xóa, dần dần kéo giãn khoảng cách với Ngao Tổ.

Ngao Tổ vốn tưởng sẽ bắt được Thạch Mục vậy mà lại thất bại hai lần. Điều này khiến gã nổi giận không thôi.

Hai ống tay áo màu vàng vung lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng gia tốc đuổi theo Thạch Mục.

Nhờ Phong Ảnh Phù phụ trợ lại thêm tốc độ của cánh lửa tốc độ của Thạch Mục tăng lên đáng kể nhưng vẫn không phải là đối thủ của Ngao Tổ.

Thời gian dần trôi, khoảng cách giữa hai người lại được thu ngắn lại.

Thạch Mục nghe thấy tiếng gió rít gào sau lưng ngày càng gần thì không dám quay đầu lại nhìn, sợ rằng chỉ ngừng lại một chút sẽ bị đối phương bắt kịp.

Ngao Tổ thấy Thạch Mục ngay gần trước mắt thì đôi mày vàng nhếch lên, hai tay liền xoay tròn trước người, khẽ mở miệng lẩm nhẩm niệm những chú ngữ huyền ảo.

Ngay lập tức hai mắt hắn lóe lên kim quang, toàn thân nhanh chóng được kim quang chói lòa bao phủ.

Ngay sau đó toàn thân ở trong kim quang nhanh chóng duỗi dài ra hóa thành một con giao long màu vàng gần mười trượng, kim lân* bao phủ khắp người, nanh vuốt hung bạo, hai mắt vàng kim lập lòe bất định.

(*Kim lân: vẩy rồng màu vàng)

Tiếng xé gió vun vút!

Tốc độ của con giao long màu vàng bạo tăng như một ánh chớp vàng đuổi theo về phía Thạch Mục.

Thạch Mục cảm thấy phía sau truyền đến áp lực cường đại thì biết đối phương đang tới dần. Hắn cắn răng đưa cánh tay trái đen kịt lên, lập tức từng vòng linh văn màu đỏ trên tay hiện lên lượn lờ, sau đấy một ngọn lửa màu trắng xuất hiện rồi nhanh chóng tan vào cơ thể truyền về phía hỏa dực sau lưng.

Phừng!

Đôi cánh trên lưng Thạch Mục đột nhiên bừng lên lớn hơn trước gấp mười, tầng tầng lửa đỏ bao bọc đốm lửa màu trắng ở giữa. Cánh khẽ vỗ, cảnh vật hai bên như vụt lùi về phía sau. Cả thân hình Thạch Mục hóa thành một dải lửa đỏ dài vắt ngang giữa trời.

Hắn có thể cảm nhận được theo từng nhịp vỗ của đôi cánh sau lưng, áp lực mà Ngao Tổ đem lại cũng nhỏ dần, khoảng cách hai người nhanh chóng tăng lên.



Tầm một khắc đồng hồ sau.

Tuy rằng vẫn còn cảm nhận được linh lực của Kim Giao nhưng đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa rồi. Đôi cánh trên lưng cũng bắt đầu nhỏ dần, hỏa diễm nơi đó cũng dần trở nên bất ổn.

Thạch Mục hiểu rõ chân khí trong cơ thể hắn tiêu hao quá nhiều thế nhưng cũng không dám dừng chân mà vội thu lại cánh lửa sau lưng đồng thời triệu hồi Thanh Dực Phi Xa ra, ngồi trên đấy lấy một khối linh thạch thượng phẩm ra điều tức vừa điều khiển Phi Xa bay đi.

Nhưng khi vừa hấp thu xong khối linh thạch đó thì sau lưng lại truyền tới tiếng rồng ngâm mờ ảo.

Thạch Mục kinh hãi quay đầu lại nhìn thì thấy một con cự giao màu vàng dài tầm mười trượng đang gào thét đuổi sát phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.