Trong sơn cốc, đá sỏi với hình thù dữ tợn có ở khắp nơi.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí vượt qua một tảng đá khổng lồ màu nâu đỏ, Thạch Mục chợt nghe được một đợt tiếng nổ dữ dội truyền đến từ chỗ gần đây.
Rung chấn của thanh âm đó làm rất nhiều đá vụn lăn từ trên sườn núi xuống, bốc lên từng trận khói bụi.
Thạch Mục vội vàng lui ra phía sau vài bước, nấp đằng sau tảng đá lớn, nhìn đến vị trí âm thanh truyền tới.
Sâu trong sơn cốc, phía trước một hang động rộng lớn sâu không thấy đáy, có một con Bạch Cốt Cự Tượng khổng lồ cao chừng năm sáu trượng, dài hơn mười trượng. Nó đang đụng trái va phải, nhảy lên nhảy xuống, dùng lưng va chạm với vách đá xung quanh. Thỉnh thoảng nó lại quay đầu, sử dụng cặp ngà voi to lớn cong vút của mình để húc ra sau lưng.
Thạch Mục nhìn một màn này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không khỏi nhớ đến con chó đen sinh trưởng trong cái thôn nhỏ kia, vừa vào mùa hạ, con chó này liền vòng đi vòng lại mà bắt chấy rận trên lưng của nó.
Nhưng nhìn lại con Bạch Cốt Cự Tượng kia lần nữa, trên lưng nó ngoại trừ những khúc xương thô to, cũng chẳng có điểm đặc biệt nào.
Đúng lúc này, Bạch Cốt Cự Tượng hất vòi lên, trong miệng nó đột nhiên phun mạnh ra ba bốn đoàn sương mù xanh ngát về phía đất trống xung quanh. Một đoàn sương mù trong số đó bỗng nhiên lan tới tảng đá trước người Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy, vội vàng nhảy lên né tránh.
Ầm!
Sương mù xanh lục bắn tung tóe ra xung quanh, thiếu chút nữa đã rơi lên trên người hắn.
Sau khi sương mù lan ra mặt ngoài của tảng đá, liền có một lớp màng màu xanh lục bao trùm lên trên tảng đá khổng lồ này, tiếng xì xì bốc lên mãnh liệt. Trong chốc lát, tảng đá đã biến thành tổ ong.
Tay phải của Thạch Mục nắm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao, lộ ra bộ dáng đề phòng.
Nhưng sau khi con Bạch Cốt Cự Tượng kia phun ra sương mù, nó cũng không có thêm động tác gì, tiếp tục đụng trái va phải, cắn về phía lưng của chính mình.
Thấy bản thân không bị bại lộ, Thạch Mục mới hơi yên lòng một chút, song hắn cũng không đi đến gần nữa, mà chọn cách đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục quan sát.
Đúng lúc này, đầu lâu của Bạch Cốt Cự Tượng đột nhiên trầm xuống dưới. Ngay sau đó, nó chợt phát ra một tiếng gào vô thanh.
Trước mắt Thạch Mục trở nên mờ ảo, đột nhiên, hắn thấy một bóng người trong suốt và thấp bé dường như hiện lên ở trên đầu Bạch Cốt Cự Tượng.
Bóng người đó chỉ xuất hiện thấp thoáng một chút, rồi sau đó lại biến mất hút.
Nhìn thấy trên đầu Bạch Cốt Cự Tượng trống không, Thạch Mục dụi dụi đôi mắt, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, cho là mình thật sự bị hoa mắt mà nhìn lầm rồi.
Nhưng sau một khắc, Thạch Mục chợt phát hiện, hốc mắt trên đầu Bạch Cốt Cự Tượng lại lộ rõ một khe nứt.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên ánh kim, hắn lướt nhanh mắt ra xung quanh, đột nhiên hắn lại phát hiện được một khô lâu thấp bé đang nằm sấp trên mặt đất, phía dưới phần đuôi của Bạch Cốt Cự Tượng.
Đôi mắt của khô lâu này hiện lên hồn hỏa màu tím nhạt, tu vi của nó xấp xỉ Bạch Cốt Cự Tượng, chỉ là thân hình còn không bằng một phần ba của binh sĩ khô lâu bình thường, nhìn qua vô cùng nhỏ bé, giống như một con kiến nếu so với đối thủ gần đó.
Càng khiến Thạch Mục cảm thấy ngạc nhiên chính là xương cốt trên người của Tiểu Khô Lâu này lộ ra màu sắc bán trong suốt như thủy tinh, trên mỗi tay của nó lại cầm một thanh đoản đao bán trong suốt bằng xương.
Thủy Tinh Khô Lâu cầm ngược hai thanh cốt đao trong suốt, cong nửa người lại, dường như nó đang tìm cơ hội ra tay.
Đúng vào lúc cơ thể Bạch Cốt Cự Tượng hơi nghiêng, lộ ra một sơ hở, Thủy Tinh Khô Lâu lập tức bay người nhảy ra, đứng trên đỉnh đầu của Bạch Cốt Cự Tượng lần nữa. Cùng lúc, hai thanh đoản đao đều đâm mạnh xuống, cắm vào trong khe nứt đã có sẵn từ trước.
Thạch Mục nhìn khe nứt trên đầu Bạch Cốt Cự Tượng đã mở rộng mấy lần ra hai bên, nội tâm cũng không khỏi rùng mình.
Nếu không phải bản thân được Linh Mục gia trì, sợ rằng căn bản cũng không phát hiện được hành tung của Thủy Tinh Khô Lâu này.
Ngoại trừ khoảnh khắc khi nó ra tay công kích, thì với thân hình gần như trong suốt, nó rất khó bị phát hiện.
Thủy Tinh Khô Lâu kia vừa ra tay thành công, cũng không ở lại, mà nó nhảy vọt xuống rồi biến mất lần nữa. Với tư thế nằm sấp trên mặt đất lúc đầu, nó đang chờ đợi lần công kích tiếp theo.
Sau mấy lần như vậy, Bạch Cốt Cự Tượng đã mang đầy vết thương trên người, những khe nứt có ở khắp cơ thể.
"Đây đúng là thích khách trời sinh!" Thạch Mục thầm tán thưởng trong lòng.
Có thể ẩn hình, lại giỏi về mai phục, ra tay tàn nhẫn, quả nhiên là thích khách số một.
Đợi đến khi Bạch Cốt Cự Tượng lại lộ ra sơ hở, Thủy Tinh Khô Lâu liền bay người ra tay. Ánh đao đi đến đâu, tiếng vỡ vụn của xương cốt vang lên đến đó, Bạch Cốt Cự Tượng lại bị trọng thương thêm một lần nữa.
Sau khi đắc thủ, hắn cũng không vội nhảy về mặt đất mà đảo người rơi lên lưng của Bạch Cốt Cự Tượng. Hai tay cầm đao, đâm mạnh vào chính giữa cột sống đã thủng lỗ chỗ như tổ ong của nó.
Bạch Cốt Cự Tượng sớm đã bị đối thủ không nhìn thấy này giày vò đến sắp nổi điên, bèn ngửa mặt lên trời gầm rống giận dữ.
Một hư ảnh cự tượng lớn chừng bảy tám trượng theo đó hiện lên giữa không trung, ngay trên đỉnh đầu của nó.
Tiếp đó, hư ảnh cự tượng hé miệng. Mảng lớn sương mù đặc quánh màu lục theo đó tuôn ra.
Sau khi hoàn thành việc này, hư ảnh ầm ầm tán loạn.
Thủy Tinh khô lâu kia tựa hồ sớm có chủ ý. Trước lúc bị sương mù màu lục chạm đến, nó đã tung người nhảy xuống lưng đối phương, tránh thoát sương mù phụt lên.
Sương mù màu lục dường như cũng có hiệu quả ăn mòn với chính Bạch Cốt Cự Tượng. Phần lưng của nó vừa chạm phải lục vụ liền phát ra âm thanh “Xèo xèo”. Vài khe hở vốn có đầy xương cốt lập tức ầm ầm đứt gãy.
Chợt nghe một tiếng “Ầm ầm” vang lên, sống lưng Bạch Cốt Cự Tượng đã bị cắt thành mấy đoạn. Thân hình to lớn đổ rầm xuống đất.
Đến lúc này, hành động ám sát của Thủy Tinh Khô Lâu về cơ bản đã thành công nhưng nó vẫn duy trì vẻ bình thản như cũ. Đến khi nhìn thấy hồn hỏa tím biếc trong mắt Bạch Cốt Cự Tượng bắt đầu chập chờn ảm đảm, khô lâu này mới hiện thân, từ từ bước ra phía trước.
Bạch Cốt Cự Tượng đã như nỏ mạnh hết đà. Thủy Tinh Khô Lâu tiến đến phần đầu của đối thủ. Song đao thò ra, bổ xuống hốc mắt của Bạch Cốt Cự Tượng như muốn đánh ra một kích trí mạng.
Nhưng khi song đao hạ xuống giữa chừng, hồn hỏa trong mắt Thủy Tinh Khô Lâu bất ngờ bùng lên dữ dỗi. Nó lập tức thu lại hay tay đồng thời nhảy sang một bên. Xương cốt trên người cũng dần trở nên trong suốt.
Nhưng không đợi Thủy Tinh Khô Lâu hoàn toàn ẩn nấp, một đạo hắc quang đã từ đỉnh đầu chụp xuống, bao phủ bộ xương này vào trong.
Hắc quang này đến từ viên gạch màu đen thình lình xuất hiện giữa không trung, đúng là Trụy Tiên Đài.
Dưới sự bao phủ của hắc quang, xương cốt trên người Thủy Tinh Khô Lâu không ngừng run rẩy nhưng hai chân vẫn gắng gượng chống đỡ, không chịu quỳ xuống!
Phốc!
Hai quả cầu lửa từ xa bay lại, đập vào xương chân Thủy Tinh Khô Lâu, khiến nó quỳ xuống.
Ám văn trên thân Trụy Tiên Đài giữa không trung trở nên sáng ngời. Hắc quang thu lại, thân ảnh của Thủy Tinh khô Lâu cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa.
Thạch Mục đại hỉ, vội vàng thông qua Tinh Thần lực dò xét Trụy Tiên Đài.
Nhưng vừa nhìn qua, hắn liền không khỏi giật mình. Bởi vì bên trong Trụy Tiên Đài không hề có tung tích của Thủy Tinh Khô Lâu.
Thạch Mục nhướng mày, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, cả người nhún mạnh một cái, xuất hiện cách đó không xa.
Quay đầu nhìn lại, nơi hắn vừa đứng chợt xuất hiện một thân ảnh thấp bé trong suốt. Song đao trong tay đối phương đang cắm xuống mặt đất.
Thủy Tinh Khô Lâu kia phóng người nhảy xuống, ý định đánh lén. Nếu không phải Thạch Mục kịp thời né tránh, chỉ sợ lúc này đã bị hai thanh cốt đao kia xuyên qua thủ cấp.
Ngay khi Thủy Tinh Khô Lâu bật dậy nhằm ẩn nấp thân hình lần nữa, Thạch Mục lại hóa thành một đạo thanh ảnh, thoáng cái xuất hiện trước mặt đối phương. Hắc Đao trong tay bổ mạnh về trước.
Thủy Tinh Khô Lâu cả kinh. Hai thanh đoản đao miễn cưỡng chống đỡ Hắc Đao của Thạch Mục nhưng bị lực đạo mạnh mẽ ép quỳ xuống đất.
Thạch Mục chợt há to miệng. Một luồng khí trắng đánh thẳng vào đầu Thủy Tinh Khô Lâu khiến nó té ngã sang bên.
Thủy Tinh Khô Lâu thấy vậy, tự biết không địch lại bèn nhổm dậy, ý đồ quay người bỏ chạy.
Ngay vào lúc này, dưới chân của nó chợt lóe lên hào quang màu lục. Một tấm phù lục cùng màu chẳng biết xuất hiện ở đó từ lúc nào, bất ngờ nổ tung.
Giữa lục quang, vô số dây leo xanh biếc vươn ra, trói chặt cả người Thủy Tinh Khô Lâu.
Cách đó không xa, đôi mắt Thạch Mục lập lòe kim quang, một mực tập trung lên người Thủy Tinh Khô Lâu.
Tiếp đó, trên đầu khô lâu bất chợt lóe lên hắc quang. Trụy Tiên Đài bay tới đồng thời phóng xuất hắc quang.
Lúc này, hai chân Thủy Tinh Khô Lâu đã bị trói chặt, tránh cũng không thể tránh, rốt cuộc bị cuốn vào bên trong Trụy Tiên Đài.
Thạch Mục vội vàng phóng xuất thần thức tiến vào bên trong Trụy Tiên Đài, thúc giục Câu Linh thuật, thiết hạ ấn ký tinh thần của mình lên người Thủy Tinh Khô Lâu, mạnh mẽ đính lập khế ước.
Sau khi hoàn thành tất thảy, Thạch Mục rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói tiếp, ý định ban đầu của hắn là muốn thu phục Bạch Cốt Cự Tượng vào trong Trụy Tiên Đài để sử dụng về sau. Kết quả ngoài ý muốn lại phát hiện Thủy Tinh Khô Lâu dáng người thấp bé, lại có tiềm chất trở thành thích khách. Nếu như sử dụng khéo léo, tương lai trong lúc lâm trận đối địch có thể phát huy tác dụng không nhỏ.
Thạch Mục đã có thu hoạch, trong lòng mừng rỡ bèn không lưu lại nơi này thêm nữa, nhanh chóng trở về hồ Minh Thủy.
Một ngày sau, khi Thạch Mục trở lại phụ cận hồ Minh Thủy, tình hình nơi đây hầu như giống hệt lúc hắn rời đi.
Sinh vật Tử Linh chung quanh hồ nước vẫn nghe lệnh Yên La không cho bất cứ kẻ nào đến gần nhưng lại không hề để tâm đến Thạch Mục, để hắn tự do ra vào.
Yên La vẫn đang ở trong hồ nước chưa ra. Võ Dạ vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, không ngừng hấp thu sương máu phiêu đãng bên ngoài mặt hồ.
Lại nói, sắc trời ở giới diện Tử Linh vô cùng ảm đạm, mặt đất ngập tràn tử khí. Phong cảnh chung quanh hầu như bất biến, nhìn lâu thật sự có chút nhàm chán.
Thạch Mục nhìn ngắm nửa ngày, chân mày vểnh lên, đột nhiên nhớ đến hộp gỗ lấy được bên trong bí khố Lăng Thiên Phong mà hắn chưa từng xem qua.
Nghe đồn truyền thừa thần bí của Bạch Viên Vương từng đột phá Thánh Giai được lưu lại bên trong bí khố, chẳng lẽ lại ở bên trong hộp gỗ kia?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thạch Mục lộ vẻ hưng phấn.
Tuy rằng đã được Bạch Viên tặng cho một giọt tinh huyết, lại thêm tinh huyết của Thương Viên Vương có đẳng cấp Thiên Vị nhưng mà chỗ tốt không ai ngại nhiều.
Hắn phất tay lấy ra hộp ra từ trong giới chỉ, cảm giác trên tay có chút nặng nề.
Hộp gỗ cực kỳ chặt chẽ. Bên trên có dán mấy tấm phù lục màu bạc, phong kín nắp hộp càng thêm cẩn mật.
Xem ra muốn mở nắp hộp trước tiên cần phải lột bỏ mấy tấm phù lục này.
Thạch Mục suy nghĩ một chút sau đó đặt cái hộp trước người. Tay cầm một góc phù lục, đang muốn điều động chân khí. Nào ngờ chỉ khẽ dùng, toàn bộ phù lục đã bị lột bỏ.
Hào quang bên trên phù lục chỉ khẽ lóe lên sau đó hoàn toàn trở nên ảm đạm.
Thạch Mục có chút sững sỡ tựa như không dám tin tưởng.
Phù văn bên trên phù lục kia phức tạp hơn nhiều so với phù lục thưởng phẩm mà hắn chế tác, không nghĩ tới chẳng cần nhiều sức đã có thể lột đi.
“Chẳng lẽ bởi vì trải qua ngày dài tháng rộng, phù lục đã dần mất đi hiệu lực?” Thạch Mục âm thầm suy đoán thế nhưng như vậy cũng hay, đỡ tốn công sức của hắn.
Khi Thạch Mục lột bỏ lá bùa cuối cùng trên hộp. Toàn bộ hộp gỗ đột nhiên sáng rực kim quang. Tiếp đó, chỉ nghe một tiếng “Phần phật”, cái hộp từ từ bay lên, thể tích cũng theo đó thình lình biến lớn.
Trong nháy mắt, hộp gỗ lớn cỡ đầu người đã có kích thước ngang một căn phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]