“Yêu quái phương nào dám cản dường lão Lăng ta đây. Thật to gan, các ngươi có biết bọn ta là ai không.” Lăng Thừ liếc nhìn Chung Tú một cái rồi ưỡn ngực ra vẻ uy phong quát.
“Hừ! Ông đây không cần biết! Đại nhân Ngao Khuê có lệnh, bất cứ ai đi qua đây đều phải chịu kiểm tra để truy xét ra hung thủ đã giết đại nhân Xích Hoàn, thằng nào dám cản đường thì giết trước xét sau.” Tên đại hán yêu tộc mặc trường bào màu tím gân cổ hét lại.
Lăng Thừ giận dữ định chửi vào mặt tên kia thì Chung Tú ở bên cạnh chủ động tiến lên, mắt phượng khẽ chớp, môi thơm mở ra, tiếng như vàng oanh.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu”
Âm thanh của nàng ngọt ngào như gió mùa xuân thổi tới làm cho lòng người cảm thấy thanh bình yên ả.
Tên đại hán yêu tộc mới liếc nhìn Chung Tú một cái đã bị dung nhan tuyệt thế của nàng làm cho ngẩn ra một chút, vội lấy lại tinh thần hắng giọng nói.
“Ông đây là Tất Húc, người của Yêu Mãng nhất tộc.”
“Hóa ra là Tất đạo hữu, rất vui được biết ngài. Không biết các ngài vừa nói kiểm tra là như thế nào?” Chung Tú nhẹ nhàng hỏi.
Tất Húc thấy dung nhan của Chung Tú xinh đẹp tuyệt trần, lại nói chuyện nhỏ nhẹ dễ nghe, âm thanh như rót mật vào tai làm sắc mặt hắn dịu đi mấy phần, hơi suy nghĩ một chút rồi lấy ra một cái linh khí hình lưỡi trăng lớn bằng nắm tay.
Linh khí vừa lấy ra lập tức sáng lên ánh sáng tím, tỏa ra hình thành một cánh cửa bằng sương mù màu tím hiện ra trước mặt mọi người.
“Đây là một mốn bảo vật của yêu tộc chúng ta chuyên dùng để cảm ứng. Các ngươi chỉ cẩn bước qua cánh của này thì nó có thể cảm ứng được thần hồn của Yêu Mãng nhất tộc, nếu như trong các ngươi không có hung thủ giết đại nhân Xích Hoàn thì không có chuyện gì cả, các ngươi có thể rời đi.” Tất Húc nói.
Nghe nói thế tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao lên.
Đôi mày phượng của Chung Tú khẽ cau lại, theo như hắn nói cái Linh khí kia là đồ cảm ứng, nhưng thực tế có tác dụng gì ai mà biết được, chẳng ai có thể đảm bảo không có gài bẫy gì ở đây.
Tất cả mọi người trong đoàn xe đều nhìn về phía Chung Tú và Lăng Thừ như thể chờ câu trả lời từ hai người họ vậy.
Sắc mặt Thạch Mục khẽ đổi, hắn liếc về phía Chung Tú, một cánh tay đưa ra nắm chặt lấy Hắc Đao, trong đầu không ngừng suy tính.
Tạm thời hắn không muốn bại lộ thân phân, nhưng nếu đối phương muốn gây nguy hiểm cho Chung Tú thì hắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu.
“Muốn lão Lăng ta đây tiếp nhận kiểm tra của Yêu tộc bọn ngươi à, mơ đi. Các ngươi không biết soi gương à.” Lăng Thừ giận dữ quát to.
(dee: Muốn lột đồ kiểm tra lão Tôn à, mơ đi, chúng mày không xem lại lão Tôn là khỉ ai nuôi ak...=]]])
Vừa rồi hắn còn khoe khoang khoác lác trước mặt Chung Tú, bây giờ lại nhùn bước thỏa hiệp thì còn mặt mũi nào chém gió với người đẹp nữa.
“Chống ta thì chết!” Tất Húc vốn bạo lực thành tính, giờ lại thêm tên Lăng Thừ ngu ngốc kích thích thêm thì lập tức bốc hỏa, nóng đầu lên muốn đánh liền.
“Ngươi đến xem đứa nào chết.”
Lăng Thừ hừ lạnh một tiếng, ánh sáng xanh trên người phát ra mạnh mẽ, lao vút đi như một mũi tên. Hắn phóng tới như một sao băng màu xanh, khí thế bén nhọn không gì cản nổi. Chỉ trong chớp mắt khoảng cách với Tất Húc đã thu lại rất nhiều.
Cánh tay phải Lăng Thừ tụ lực lại đánh ra một quyền, màu xanh càng lóe lên mãnh liệt, nhìn vào giống như một cái bóng con thuồng luồng đang vồ tới con mồi.
Sắc mặt Tất Húc khẽ đổi, hắn không thể ngờ được tốc độ của đối thủ lại nhanh như vậy. Hắn hét lớn một tiếng, áo choàng trên người tung bay, cái trán tỏa ra ánh sáng màu tím chói lọi, một bên tay vung lên đánh ra một chưởng đối địch. Hào quang màu tím quanh thân hắn nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay lớn bay đến va chạm cùng với nắm đấm hình con thuồng luồng màu xanh đang lao tới.
Ầm một tiếng kinh thiên động địa.
Chưởng ảnh bị xé tan, nắm đấm của Lăng Thừ vẫn không ngừng mà tiếp tục bắn tới đập thẳng vào mặt tên Yêu Tộc địa giai kia.
Sắc mặt Tất Húc đanh lại, hắn hét lên một tiếng phẫn nộ, ánh sang tím trên tay sang lên rực rỡ, từng cái vẩy màu tím dần hiện ra, hắn vươn tay ra đối cứng với quyền ảnh của Lăng Thừ.
“Phanh”một tiếng, hai bóng người đều bị dội ngược lại.
Tất Húc lùi lại phía sau mấy bước, lòng bàn tay hắn đau rát, những miếng vảy bên ngoài cũng bị đánh tan vài miếng.
Lăng Thừ cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn bị đẩy lùi ra sau, sắc mặt hắn trắng bệch lại.
Một kích này, hai bên thể hiện ra khả năng ngang nhau, cả hai đều thu lại vẻ khinh địch ban đầu.
Vừa rồi Tất Húc do bị đánh bất ngờ nên có phần chịu thiệt hơn, sự phẫn nộ trong ánh mắt hắn của hắn càng đậm, tử sắc cũng lóe lên theo đó.
“Nạp mạng đi”
Hắn gầm lên một tiếng, sắc tím tỏa ra chói lòa, một luồng khí tức cuồng bạo từ người hắn tản ra. Gió bụi bay phát phới, một con mãng xà dài tầm hai ba mươi trượng xuất hiện giữa trời, giữa trán nó có hoa văn tam giác màu tím đang lóe lên chói lòa. Nó há cái miệng đỏ lòm như máu lao về phía Lăng Thừ như muốn nuốt trọn hắn vào, cả thân hình như một dải lụa tím uốn lượn.
Sau lưng hắn, đám thuộc hạ yêu tộc đang reu hò trợ uy, một số tên quây thành vòng tròn như thể muốn lao lên ăn hôi vậy.
Lúc này, ánh sáng màu xanh ở ngực Lăng Thừ lóe lên, một pháp tướng cự mãng khổng lồ màu xành hiện lên sau lưng hắn. Hình dạng pháp tướng này có phần giống với bản thể Cự mãng của Tất Húc kia.
Pháp tướng vừa hiện liền chuẩn bị lao lên đối chọi với cự mãng đang vồ tới thì bất ngờ, một bóng trắng lao vào giữa Tất Húc và Lăng Thừ. Bóng trắng ấy mau chóng ngưng tụ lại hiện ra một khoảng không gian hình tròn như một cái khiên màu trắng đang bao trùm lên vậy. Phía trên quang thuẫn ấy nổi lên từng gợn sóng lăn tăn như mặt nước.
Cự mãng màu tím do Tất Húc biến thành bay nhào đến quang thuẫn không chút giấu hiệu dừng lại, ấn ký màu tím trên trán nó bắn ra một cột sáng màu tím phóng thẳng vào màn khiên trước mặt. Thế nhưng lại không có một tiếng nổ mạnh nào, trụ sáng màu tím bắn vào giữa màn khiên làm cho tấm khiên lõm vào trong một khoảng, lập tức bị bao lại thành một quả cầu màu tím.
Màn khiên kia thì bị móp lại một bên, thế nhưng thế công của trụ sáng màu tím cũng bị triệt tiêu đi hết.
Lúc này, màn sáng màu trắng kia lóe lên rực rỡ rồi nhanh chóng tiêu tán đi.
Thân thể Cự Mãng do Tất Húc biến thành cũng bị chấn động mà ngừng lại, tử quang nhanh chóng thu liến dần hiện ra thân ảnh của Tất Húc. Gã nhìn về phía Chung Tú đang cầm pháp trượng đứng ở bên ngoài mà hiện lên vẻ kinh sợ.
Lúc này, vầng trăng phái sau Chung Tú nhanh chóng biến mất, nàng thu lại pháp trượng mở miệng nói.
“Tất đạo hữu, khoan hãy động thủ, hay để tiểu nữ nói đôi lời.”
“Có gì thì nói mau” Tử sắc trong mắt Tất Húc lóe lên, hắn liến nhìn Chung Tú do dự một chút rồi vung tay lên, ra hiệu cho đám yêu thú phía sau lưng ngừng lại.
Trong đội xe, lcu1 này Thạch Mục nhìn về phía Chung Tú lộ ra chút ngoài ý muốn.
Mấy năm không gặp, không ngờ thực lực của Chung Tú lại tiến bộ đến như vậy. Chỉ khẽ ra tay đã chặn lại được đòn tấn công của một tên địa cấp yêu tộc sau khi biến thân.
“Tất đạo hữu, mời ngài nhìn xem.” Chung Tú lấy ra mto65 cái lệnh bài màu đồng cổ, bên trên có vẽ một tổ hợp phù văn kỳ quái.
Tất Húc nhìn thấy lệnh bài thì khẽ đổi sắc.
“Lệnh bài của Thương Hội Thiên Ngô, các ngươi là người cảu Thiên Ngô?” Sắc mặt Tất Húc khẽ trầm xuống hỏi.
“Đúng vậy, tiểu nữ họ Chung, hiện là khách khanh trưởng lão của Thương Hội Thiên Ngô, lần này chúng ta nhận ủy thác của U Xán thành chủ mang một nhóm hàng hóa tới Thành Thương Húc. Mong Tất đạo hữu suy nghĩ lại, nếu như khai chiến thì dù cho mặt nhân số bên người chiến số đông nhưng thực lực bên ta lại hơn hẳn. Thương vong sẽ rất lớn ah.” Chung Tú tiếp tục phân tích.
Ánh mắt Tất Húc lóe lên, phía sau hắn tuy có nhiều thuộc hạ nhưng đúng là thực lực lại không bằng đối phương được.
Còn phía bên Chung Tú dù chỉ có sáu mươi người nhưng tất cả đều là Tiên Thiên hoặc Tinh Giai Thuật Sĩ, không những thế lại có hai kẻ đẳng cấp Địa giai, nếu thật sự động đao thương thì phía yêu thú chắc sẽ thảm trọng rồi.
Tất Húc nhăn mặt lại suy nghĩ.
“Tiểu nữ tuy mới đến thành Nhật Khang nhưng cũng biết chuyện Xích Hoàn đạo hưu bị chém giết năm xưa. Theo tiểu nữ biết thì lúc Xích Hoàn đạo hữu bị giết thì Lăng Thừ tướng quan vẫn luôn ở trong thành không ra ngoài, chuyện này có lẽ yêu tộc cũng đã điều tra rồi. Ta thì lại mới chỉ đến gần đây, cả hai ta đều rất khó có thể là hung thủ được.” Chung Tú chậm rãi nói ra cách nhìn.
Tất Húc nhìn Lăng Thừ một cái, đối với tên địa giai của thành Nhật Khang này hắn cũng biết một chút. Trong khoảng thời gian này, Yêu Mãng nhất tộc cũng đã điều tra rất nhiều, Lăng Thừ quả thật bị bài trừ ra ngoài.
Chung Tú khẽ đảo qua đám người phía sau, nhẹ nhàng nói:” Mà đám thuộc hạ phái sau của tiểu nữ đều là Tiên Thiên hoặc Tinh Giai, gây thương tổn gì cho Xích Hoàn đạo hữu còn không nổi chứ đừng nói chém giết.”
Tất Hạo liếc qua đám người Thạch Mục, tử quang trong mắt chớp lóe liên hồi dò xét.
Từ sự rung động của pháp lực, hắn có thể thấy trong đám này đều là cấp thấp hết, quả thật không có Địa giai lẩn trốn trong đó.
Chung Tú nói tiếp:” Vậy nên về tình hay lý thì chúng ta đều không thể có khả năng hạ sát Xích Hoàn đạo hữu được, mong Tất đạo hữu hãy hiểu cho điều này để cho bọn ta đi qua. Thương Hội Thiên Ngô bọn ta cũng có giao dịch trao đổi cùng quý tộc, mong rằng không nên vì thế mà nảy sinh xích mích.”
“Các người không phải là hung thủ thì sao không đi qua kiểm tra một lần, chết chóc gì ai chứ.” Tất Húc suy nghĩ một chút rồi nói.
Sắc mặt Chung Tú trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên lãnh đạm hơn.
“Muốn ta để cho bọn người dò xét à, mơ đi cưng.” Lăng Thừ quát.
“Thương Hội Thiên Ngô bọn ta luôn lấy hòa khí làm chủ, không muốn xảy ra tranh chấp gì với với các thế lực cả. Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta nhát gan sợ hãi phiền phức, nếu các ngươi quyết định không nhượng bộ, không thèm nể mặt Thương Hội bọn ta thì hãy chiến đi. Nhưng chuyện hôm nay ta sẽ báo lại đến cao tầng của Thương hội.” Chung Tú mất kiên nhẫn nói.
Tất Húc trầm ngâm tính toán lợi hại trong đó. Trong Thương Hội chính xác là có không ít giao dịch với Thiên Ngô, việc làm ăn này cũng đem lại không ít lợi ích cho tộc, nếu như vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp thì hắn cũng không thoát được sự trách phạt của Ngao Khuê.
Đang suy tính thì chợt Lăng Thừ vận sức quát to một tiếng, Pháp Tướng Cự Xà sau lưng hắn cũng sáng lên mạnh mẽ, Chung Tú ở bên cạnh thì khẽ động pháp trượng, bạch quang nổi lên không thua kém gì.
Hai luồng sức mạnh ép tới, Tất Húc thì không bị ảnh hưởng gì nhưng đám thuộc hạ phía sau hắn lại không ung dung được như vậy, sự sợ hãi dần xuất hiện trong mắt chúng, cơ thể không tự chủ mà lùi lại.
“Được rồi, hôm này ta nể mặt Thương Hội Thiên Ngô cho các ngươi đi.” Tất Húc vung tay nói.
Đám thuộc hạ phía sau hắn cũng theo lệnh tách ra một con đường để đoàn xe đi qua.
“Cám ơn Tất đạo hữu” Vẻ mặt Chung Tú hiện lên tia vui cười, thu hồi pháp trượng.
Lăng Thừ hừ mạnh một tiếng cũng thu lại pháp tướng của hắn.
Đoàn người xuyên qua đám yêu thú đi vào tầng sương mù.
Sương mù cuồn cuộn nuốt chửng lấy nhóm người vừa đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]