Dịch: Yukihana116490
Ngay khi Thạch Mục còn đang xem mùi ngon thì trước mắt bỗng tối sầm, hắn lập tức từ trong mộng cảnh tỉnh lại. Trong lòng họ Thạch có chút kỳ quái, vì sao bản thân lại mơ thấy giấc mộng như vậy? Có liên quan gì đến việc mình tao ngộ con hổ Tiên Thiên vào ban ngày hay không?
Chẳng qua loại suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, hắn nhắm mắt lại, vội vàng nội thị, sau khi thấy trong cơ thể không có gì khác thường mới chậm rãi mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.
Hai tháng sau.
Nhóm người Thạch Mục rốt cuộc đã đi đến đầu bên kia của sơn mạch Hắc Thạch. Trong quá trình này, đám người lại bị Hung thú tập kích mấy lần, nhưng không có lần nào lợi hại như con Cự Hổ lúc đầu kia. Có hai người Kim Tiểu Thoa cùng Thạch Mục ở đây, mọi sự tự nhiên suôn sẻ.
Nhìn xuyên qua cốc khẩu* cách đó không xa, bên ngoài mơ hồ là một mảnh đồi núi cao thấp không đều. Tầm mắt ở chỗ này có chút bị cản trở, không thấy rõ toàn cảnh.
(cốc khẩu: đầu ra của hỏm núi, hang núi)
"Cuối cùng cũng đi ra! Thạch Đầu, mất bao lâu nữa mới có thể ra khỏi vùng đất Man Hoang này? Ra ngoài rồi, ta muốn hảo hảo tắm rửa một phen, cả người bẩn chết đi được!" Kim Tiểu Thoa chạy nhanh chạy tới miệng sơn cốc, duỗi lưng một cái, xoay người hỏi.
"Thải nhi cũng muốn hảo hảo tắm rửa một cái, thật là bẩn quá đi mà!" Thải nhi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3192481/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.