“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đường này thì để lại tiền mua lộ. Nếu dám nói chữ ‘không’, hừ! Sẽ chết không có chỗ chôn!” Mấy người còn đang bận chào hỏi thì nghe một tiếng hét lớn, ai nấy không khỏi nhíu mày.
Mẹ! Lão nương có cừu oán gì với đám trộm cướp vậy hả trời! Lần nào cũng bị chặn ngang, phiền chết! Tịch Thành giật giật khóe miệng, tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt sinh đau.
“Vì sao ăn cướp đều nói những lời này?” Tịch Thành không có gì để nói, kỳ thật cô rất muốn bạo lực một chút, nhưng mà dù gì cũng phải có phong độ.
“Bởi vì bọn họ muốn chứng minh bọn họ là ăn cướp. Tuy rằng thật không có sáng ý, nhưng bọn họ khẳng định sẽ oán giận nếu diễn thiếu đi đoạn nào, cô cứ tha thứ cho bọn họ đi.” Giang Sơn Vô Cực cười nói.
“Hả?... Thì ra là thế.” Tịch Thành quỷ dị cười, liếc nhìn Giang Sơn Vô Cực một cái, nói: “Đây không phải vấn đề của ta, tìm tác giả đi thôi.”
Giang Sơn Vô Cực ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy.”
Tịch Thành cười có chút dị thường, nhìn kẻ cướp nói: “Các ngươi là người của Tử Kim Các?”
“Biết là tốt rồi, thức thời thì mau giao hết tiền tài ra đây. Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí. Các người hẳn là biết, Tử Kim Các bọn ta là giang hồ thứ bảy đại bang, bang chủ càng uy vũ danh dũng võ công cái thế. Nếu chọc giận ông lớn ta đây, ta sẽ dạy dỗ cho các người biết mặt!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-dong-thien-nhai/1210345/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.