Vừa mới tiến vào Kiếm Trủng, mọi người bắt đầu quan sát xung quanh. Đừng nhắc tới, bốn phía đều là cảnh ‘tối lửa tắt đèn’ đến bóng dáng của quỷ cũng không thể thấy. Những gì có thể thấy, chính là trước mắt hoàn toàn tối đen.
Thường thường còn có thể nghe thấy ai đó hỏi: “Có ai mang đèn dầu không?” Mọi người đều không có trả lời.
Nói thật, ai rảnh rỗi mang theo thứ đó làm chi? Mà lúc này ai cũng hết chỗ nói rồi. Ở đây một mảnh tối đen, đưa tay lên không thấy rõ năm ngón, vậy muốn làm sao có thể đi về phía trước chứ?
Sáu người cứ như vậy ngây người tại chỗ một đoạn thời gian, ai cũng không dám tự tiện hành động. Bởi vì ai cũng không dám cam đoan tại tình huống như vậy sẽ có dạng nguy hiểm gì đang chờ bọn họ.
Đại khái trôi qua khoảng ba bốn phút, trước mắt dần dần sáng lên.
Ở trong bóng tối một khoáng thời gian, đột nhiên gặp ánh sáng sẽ không quá quen thuộc, cho nên khi ánh sáng xuất hiện, tất cả đều nhắm mắt lại theo bản năng. Đợi sau khi chậm rãi thích ứng, mọi người mới phát hiện trên tay Tiêu Lãnh xuất hiện một cái đèn dầu.
Tịch Thành không còn gì để nói nữa, cô hỏi Tiêu Lãnh: “Ông có đèn dầu sao đến bây giờ mới chịu lấy ra hả?” Mọi người nhất trí gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Lãnh liếc Tịch Thành một cái, nói: “Cái này ta mới mua được từ cửa hàng của người chơi.”
Mọi người gật đầu, tại sao ai cũng quên mất còn có hệ thống này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-dong-thien-nhai/1210323/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.