Chương trước
Chương sau
Kỳ thật Tịch Thành sợ nhất chính là leo núi, cô luôn cho rằng đây không phải là việc con người nên làm. Mà lúc này cô sẽ phải leo lên leo xuống ngọn núi này…
Chân chính leo núi cô mới biết được trước đó mình đã may mắn cỡ nào. Dọc theo đường đi cô gặp phải vô số BOSS khiến cô đau đầu. Mặc dù mấy con BOSS này đã không có bao nhiêu uy hiếp đối với cô hiện đã trên 40 cấp, nhưng khi đó cô chỉ 0 cấp mà vẫn còn sống được thì phải nói thật sự là Bồ Tát hiển linh. Tuy rằng cũng bị thương, nhưng tốt xấu không gặp BOSS không phải sao? Hơn nữa sau khi đến đỉnh núi cô lại lăn xuống, dù có BOSS thì nó cũng đuổi không kịp. (-.-|||)
Trong nháy mắt trước mặt Tịch Thành đã tập trung vài con chó hoang. Còn bạn Dã Cẩu Vương của chúng ta thì đang dùng vẻ mặt hèn mọn mà nhìn chằm chằm cô, xem ra đứa nhỏ này vẫn chưa quên chuyện Tịch Thành từng giết qua nó hồi 11 năm trước. Tịch Thành cũng buồn bực, thù dai như vậy làm gì chứ? Cô có làm gì nó đâu? (tác giả: Cô có mặt mũi lặp lại lần nữa không?)
Tịch Thành đã biết nhược điểm của Dã Cẩu Vương, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là 11 năm qua nó không vượt qua. Mà lúc này Tịch Thành đã không còn là Tịch Thành của 11 năm trước, dù có yếu nhược cỡ nào thì cũng sẽ không bại bởi một con tiểu BOSS ở Tân Thủ thôn.
Vì vậy Tịch Thành rút ra Khinh Tuyết kiếm, chuẩn bị phi thân lên đâm cho Dã Cẩu Vương này một kiếm. Nhưng mà cô đã quên, cô chưa từng học qua khinh công cùng kiếm pháp. Một kiếm này đâm tới, Dã Cẩu Vương không những không bị thương, ngược lại Tịch Thành còn bị té ngã trên mặt đất.
Tịch Thành rối rắm buồn bực nha.
Nhìn đám chó hoang đánh về phía mình, cô nghĩ, người trên 40 cấp lại chết trên tay tiểu Boss chỉ có mấy cấp xem ra cũng hiếm nhỉ? Có cần yêu cầu công ty trò chơi trao cho một cái cúp ‘Sinh quang vinh, tử vĩ đại’ không?
Mắt thấy chó hoang giết tới nơi rồi, Tịch Thành theo bản năng huy động Huyền trong tay. 15 dây huyền trong nháy mắt giống như sóng cuộn đâm xuyên qua thân thể chó hoang. Tịch Thành nằm trên mặt đất rất lâu nhưng phát hiện mình lại không có chết, cô nghĩ hay là lại đến một Phong Khinh Lưu Vân nữa? Sẽ không may mắn đến vậy đi? Cô mở mắt nhìn xem, xung quanh dường như không có người, lại nhìn đến thi thể chó hoang đầy đất, phản ứng đầu tiên chính là: Cô gặp quỷ!
Dã Cẩu Vương không bạo ra được cái gì cả, đại khái là do cấp bậc đi. Tịch Thành mơ hồ cảm thấy hình như cô có nghe được hệ thống thông báo gì đó, vì thế liền bắt đầu xem xét lại.
Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ lĩnh ngộ chiêu thứ nhất trong Càn Khôn Lưu Niên: Lưu Huyền.
Lưu Huyền: Sử dụng Huyền nằm gang, khi sử dụng giống như sóng cuộn đâm về hướng địch nhân. Độ thuần thục 10%.
Tịch Thành thật vui vẻ, cô không nghĩ thì ra phương thức lĩnh ngộ lại có rất nhiều. Nếu đã nắm được bí quyết, Tịch Thành liền bắt đầu suy tính. Lưu Huyền chính là dùng Huyền công kích đối thủ như sóng cuộn, như vậy Vũ Tích có phải nên dùng Huyền công kích như đổ mưa không? Vì thế cô quyết định thử xem ý nghĩ của chính mình có đúng hay không.
Cô tìm đến mấy con chó hoang mới tụ tập lại, nhưng mà lần này cô khó được biến thông minh. Cô cũng không xông về trước mà đứng ở chỗ Huyền có thể công kích tới. 20 dây Huyền nháy mắt tựa như giọt mưa hạ từ trên xuống.
Lúc này cô nghe thấy: Đinh! Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ đã lĩnh ngộ chiêu thứ hai trong Càn Khôn Lưu Niên: Vũ Tích.
Vũ Tích: Sử dụng Huyền theo chiều dọc, khi công kích giống như trời đang đổ mưa. Độ thuần thục 2%.
Mặc dù hệ thống thông báo đã học được chiêu thức thứ hai, nhưng mà công kích trước đó vẫn không thể giết chết nhóm chó hoang, hiển nhiên là do chưa nắm giữ tốt độ thuần thục nên độ chính xác không cao. Cơ mà có thể học được như thế này cô cũng rất vui vẻ, độ thuần thục sau này có thể luyện tiếp thôi.
Vì vậy mấy chiêu thức còn lại đều bị kẻ hiếu học này dùng đủ các loại phương thức mà học xong. Dần dần cô bắt đầu cảm giác có chút thành tựu.
Đinh! Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ lĩnh ngộ chiêu thứ ba trong Càn Khôn Lưu Niên: Phong Khởi.
Phong Khởi: Phối hợp nội lực làm Huyền chuyển hướng, công kích như gió thổi. Độ thuần thục 5%.
Đinh! Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ lĩnh ngộ chiêu thứ tư trong Càn Khôn Lưu Niên: Lưu Tinh.
Lưu Tinh: Phối hợp nội lực phân nhóm nghiêng hướng công kích đối thủ, lúc công kích như sao băng chói rọi. Đồ thuần thục 10%.
Đinh! Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ lĩnh ngộ chiêu thứ năm trong Càn Khôn Lưu Niên: Lãnh Tâm.
Lãnh Tâm: Lợi dụng nội lực gây ra hiệu quả đóng băng, liên tục 3 giây, thời gian gia tăng tùy theo độ thuần thục. Độ thuần thục 21%.
Cho dù Tịch Thành có mãn điểm ngộ tính, cô vẫn luôn không thể hiểu được trong một loại trò chơi võ hiệp như thế này làm sao có thể xuất hiện kỹ năng trong Anime? Tên chiêu thức Kết Giới, Phong Ấn thật sự không phải là một giang hồ võ hiệp nên có. Vậy nên một đoạn thời gian dài sau này Tịch Thành như trước vẫn không lĩnh ngộ được chút manh mối nào về hai chiêu thức Phong Ấn và Kết Giới.
Nhưng mà những chiêu thức khác lại khiến Tịch Thành trợn mắt há mồm. Giống như cái tên Càn Khôn Lưu Niên này, nhìn qua thấy nhiều chiêu số như vậy nhất định là vô cùng lợi hại, nhưng ngẫm lại cẩn thận cái ngang dọc nghiêng gì gì đó thì… Ngươi trực tiếp đặt một cái tên sau đó nói là công kích toàn diện không phải xong rồi sao? Tội gì phải phiền toái như thế? Khó trách bộ võ công này cũng chỉ là thượng phẩm cao giai mà không phải tuyệt học, chung quy là có thành phần cắt xén trong này.
Hơn nữa bản thân Khê Tinh mặc dù có 10 vạn dây, nhưng thật ra cũng không lợi hại đến vậy, dù sao trong lúc chân chính đánh nhau số lượng nhiều nhất có thể dùng đến cũng chỉ mấy trăm dây mà thôi, miễn cưỡng lắm thì mấy ngàn dây. Nếu là 10 vạn dây cùng phát đi, nội lực là không thể nào đủ. Hơn nữa Huyền là tự động thu về, ngoại trừ tình huống đặc thù gây ra vĩnh cửu tiêu hao, những thời điểm còn lại căn bản không cần dùng đến nhiều như vậy, cho nên số lượng lớn như thế cũng có chút vô bổ.
Nhận thấy mình đã chậm trễ quá lâu rồi, Tịch Thành vội vàng hướng thôn đi đến, trước khi vào thôn còn không quên thay đổi sang bộ đồ vải tân thủ. Hiện tại bộ Hoa quang trên người cô quả thật quá bắt mắt. Để tránh cho chuyện năm đó không lại phát sinh, việc thay đồ tuy phiền toái nhưng không thể tỉnh lược, tuy rằng cô cũng không tin tưởng ở Tân Thủ thôn còn có người có thể giết cô nhiều lần như Ô Nha Bất Hắc.
Rất lâu chưa xuất cốc, Tịch Thành đã không nhớ rõ tiệm thuốc ở nơi nào, cô phải đi một vòng khắp thôn mới miễn cưỡng tìm được.
Chủ tiệm thuốc là một nam nhân mập mạp, vừa nhìn qua liền nhận ra dáng vẻ gian thương từ nơi hắn. Thấy Tịch Thành đến, hắn liền cười tủm tỉm tiếp đón. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Thành một thân đồ vải tân thủ, đến cây kiếm gỗ cũng không có thì hắn lập tức đổi thành bộ mặt nhà có tang. Tịch Thành cũng đã quen rồi, chẳng phải gian thương đều là cái dạng này sao?
Lúc Tịch Thành chuẩn bị mua dược thì sau lưng bắt đầu huyên náo.
Có người hô to: “Nhìn xem, cao thủ kìa.”
“Đúng vậy, rất muốn được như hắn nha.”
“Hừ, sau này khẳng định ta sẽ lợi hại hơn hắn…”
Tịch Thành cẩn thận nhìn xem, thì ra là có người bay ngang qua hiệu thuốc, cô nghĩ hẳn là một gã tân thủ vừa học trụ cột khinh công mà dẫn đến náo loạn.
Tịch Thành thờ ơ hỏi một câu: “Vừa rồi là người nào vậy?”
Vậy mà ông chủ tiệm thuốc không ngại phiền hà mà đáp lại: “Nam nhân.”
Người xếp hàng phía sau Tịch Thành còn thêm vào: “Bingo!”
Tịch Thành rất muốn chửi bậy nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô lầm bầm: “Ta muốn hỏi người vừa rồi…”
“Không phải là nữ nhân!”
Tịch Thành chưa lúc nào muốn một chưởng đánh chết gã chủ tiệm thuốc như lúc này đây.
Nào biết đâu gã chủ tiệm vừa nói xong, vị nhân huynh đứng sau Tịch Thành lại nói tiếp: “Ha ha, ngươi biết chân tướng!”
Tịch Thành khóc không ra nước mắt, cô cũng lười tổn phí thời gian với bọn họ. Cô đi vào hiệu thuốc gọi gã chủ tiệm. Không nghĩ đến ông ta không để ý đến cô! Cô tức giận rồi nha, chỉ là một gã chủ tiệm thuốc ở Tân thủ thôn thôi mà làm ra vẻ cái rắm!
Cô nhìn giá của huyết dược và nội lực dược, có vẻ có đắt hơn chút so với hồi cô mới vừa vào trò chơi, nhưng cũng chỉ là vài văn tiền một viên, không quá nhiều. Cô nhớ trong tiểu thuyết Võng du có rất nhiều trò chơi đến giai đoạn hậu kì sẽ thủ tiêu dược phẩm, cho nên cô quyết định mua nhiều một ít để ngừa vạn nhất.
Nghĩ đến đây, Tịch Thành cũng không do dự kêu một tiếng: “Lão bản, mua dược.”
Chủ tiệm bày ra một bộ mặt xa cách hỏi: “Mua cái gì?”
Tịch Thành cũng không so đo với hắn, liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Bán cho ta 3000 vạn lượng hoàng kim Huyết dược, Nội lực dược, Chỉ đông dược[1]…”
“Ừ, 3000 vạn … Ngươi…. Ngươi vừa nói cái gì? 3000 vạn lượng? Hoàng kim?” Gã chủ tiệm cả kinh thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.
Tịch Thành nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc nói: “Thế nào? Không bán? Không sao cả, ta đến thành phố mua cũng được.”
Chủ tiệm vội vàng giữ chặt Tịch Thành: “Nữ hiệp nói gì vậy chứ? Ta mở cửa buôn bán thì có gì mà không thể bán chứ? Không sợ nói cho ngài, nếu ngài cần mua luôn ta cũng được.” Không hổ là ông chủ, nghiệp vụ ‘biến sắc mặt’ tương đối thuần thục.
Tịch Thành cảm thấy thật muốn ói, ta muốn ngươi làm gì chứ?
Gã chủ tiệm thuốc lại cười nịnh hót: “Ngài chờ một chút, chúng ta vào nội đường rồi nói tiếp.” Vì vậy hắn quăng tiệm cho tiểu nhị rồi dẫn Tịch Thành vào nội đường.
“Nữ hiệp, ngài vừa mới nói, ngài muốn mua 3000 vạn lượng hoàng kim Huyết dược cùng 3000 vạn lượng hoàng kim Nội lực dược đúng không?”
“Còn có Chỉ đông dược nữa.” Tịch Thành mạn bất kinh tâm nhắc nhở hắn, ra vẻ ta đây là khách hàng lớn.
Chủ tiệm kích động nhảy dựng lên, hai cánh tay mập ú huơ loạn xạ chẳng ra làm sao. Nghĩ đến mối làm ăn 9000 vạn lượng hoàng kim lần này cũng đủ cho hắn mấy đời tiêu dao khoái hoạt. Vì vậy hắn không tỏ vẻ xa cách như trước nữa mà nhiệt tình kéo tay Tịch Thành nói: “Ngài thật sự là ông Tài Thần của ta, à không, là bà Tài Thần. Ta cũng biết, nhìn nữ hiệp anh dũng bất phàm thế này nhất định là một thế hệ đại hiệp. Ngài là tỷ, thái tỷ, tổ thái tỷ… của ta.”
Tịch Thành đầu đầy quạ đen, sao ngươi còn không đi chết đi! Vì thế cô vội vàng ngăn trở gã chủ tiệm, cô rất sợ nếu tiếp tục nghe cô sẽ biến thành mẹ của Bàn Cổ[2] luôn mất.
Chủ tiệm uốn éo thân hình mập mạp nói: “Ta muốn hỏi một chút, ngài mua nhiều dược như vậy để làm gì?”
Chứng làm biếng của Tịch Thành lại trỗi dậy nên cô cũng lười giải thích nhiều: “Hiện tại ta luyện công ở một địa phương bí mật, nơi đó không có tiệm thuốc. Khó có khi ra ngoài một lần nên ta nghĩ mua nhiều một chút.”
Chủ tiệm thuốc nghĩ thầm, cộng hết lại đã tới 9000 vạn lượng hoàn kim tiền dược mà còn nói ‘một chút’ sao? Nhưng mà hắn tự nhiên sẽ không ngu đến nỗi nói ra mấy lời dư thừa này, hắn nói với Tịch Thành: “Nữ hiệp xem đi, ngài mua nhiều dược như vậy cũng không có chỗ chứa đúng không? Chỗ ta có bán hộp đựng dược đây, ngài có muốn mua một cái không? Cam đoan số dược của ngài toàn bộ đều có thể bỏ vào.”
Tịch Thành thấy cái hộp này có vẻ không sai, liền hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ tiệm cười đáng khinh: “1000 vạn hoàng kim.”
Tịch Thành trong lòng âm thầu líu lưỡi, 1000 vạn lượng hoàng kim? Tại sao ngươi không đi cướp luôn đi! Cho nên cô nói ngay: “Không cần.”
Dứt lời, cô đứng dậy thay Hoa quang. Nhất thời Hoa quang biến thành màu xanh biếc.
Hoa quang vốn là không gian trữ vật vô hạn, vậy nên cô tự nhiên không cần tiêu tiền lãng phí mua cái hộp kia.
Thanh toán và thu hết dược vào không gian, Tịch Thành ly khai tiệm thuốc. Ông chủ tiệm thuốc chán nản buồn rầu, gặp Tịch Thành là người có tiền, vốn hắn cho rằng có thể ‘thịt’ cô một lần nữa, cho nên dược hộp chỉ có 500 lượng bạc hắn lại cố ý hô giá cao như vậy, nào biết người ta đâu có mắc mưu hắn, gã chủ tiệm giờ chắc hẳn đang tiếc đứt ruột.
Ra khỏi tiệm thuốc, Tịch Thành lại đi mua thêm một đống lớn đồ ăn cùng trà nước. Thuận tiện cô còn mua một đôi giày không tệ tại cửa hàng của một người chơi. Nhìn số dược phẩm trị giá 9000 vạn lượng hoàng kim trong Hoa quang, chính Tịch Thành cũng không biết số lượng chính xác là bao nhiêu. Trong không gian, phía dưới mỗi ô dược phẩm ghi một chữ “N”, sợ là công ty trò chơi này cũng lười giải toán.
Mà Tịch Thành, cô chỉ sợ hệ thống đột nhiên hủy bỏ dược phẩm, nếu như vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với người bị thương 1 tuần mới khỏi như cô, cho nên cô nhiều đề phòng chút cũng không thừa.
Hơn nữa cô cũng muốn đưa Hứa Uyên một ít, trên người Hứa Uyên còn lại cái gì đều đã đưa hết cho cô mà không giữ lại cho mình. Bởi vì là NPC, dược phẩm là thứ Hứa Uyên dùng được nhưng không mua được. Có dược phòng thân, sau này Hứa Uyên đi hái thuốc hoặc tìm kiếm thức ăn sẽ an toàn hơn nhiều, coi như là có cái bảo đảm.
Mua xong những thứ cần thiết, Tịch Thành chuẩn bị về cốc luyện võ công cho tốt rồi tính bước tiếp theo, ai ngờ còn chưa đi được hai bước đã nghe giọng hệ thống vang lên:
Đinh! Giang hồ thông báo: 10 phút sau hệ thống bắt đầu tiến hành bảo trì trong 3 ngày, mong các người chơi logout trong vòng 10 phút tới để tránh tạo nên những tổn thất không cần thiết.
Đinh! Giang hồ thông báo: 10 phút sau hệ thống bắt đầu tiến hành bảo trì trong 3 ngày, mong các người chơi logout trong vòng 10 phút tới để tránh tạo nên những tổn thất không cần thiết.
Đinh! Giang hồ thông báo: 10 phút sau hệ thống bắt đầu tiến hành bảo trì trong 3 ngày, mong các người chơi logout trong vòng 10 phút tới để tránh tạo nên những tổn thất không cần thiết.
Tịch Thành thầm nghĩ thời gian cũng quá chuẩn đi. Quên đi, dù sao cô cũng đã đói bụng, vừa vặn có thể đi ăn một chút gì đó. Vì thế cô liền tại chỗ logout.
-
[1] Chỉ đông dược: Thuốc giảm đau.
[2] Bàn Cổ: nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.