Thở dài, Phùng Nguy buông đôi đũa trong tay xuống.
“Duy Tâm, nếu ngươi còn tiếp tục đâm nữa, thức ăn này sẽ nát nhừ hết.”
“A?” Giật mình nghe thấy Phùng Nguy nói thế, Duy Tâm mới khôi phục thần chí, nhìn thức ăn trong chén đã vô cùng thê thảm, hắn cười khổ đẩy chén đĩa ra.
“Ngươi hôm nay cùng Nạp Lan Tử Hàn cùng một chỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phùng Nguy cũng không ăn uống gì.
“Không có gì.” Duy Tâm lắc đầu.
“Duy Tâm, ngươi biết không? Từ khi chúng ta bước đến đây, khuôn mặt kia chưa từng nở nụ cười, ngươi cho rằng ta sẽ tin đây là biểu hiện không có gì xảy ra sao?”
“Không phải ta không muốn nói, chính là ta không biết nên nói như thế nào.” Duy Tâm cười khổ nói.
“Có cái gì thì nói cái đó, ngươi không cần chuyện gì cũng đều một mình đối kháng, Duy Tâm, ngươi hiện tại không phải cô đơn một mình nữa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, làm bạn ngươi, trợ giúp ngươi.” Phùng Nguy vươn tay, cầm lấy tay Duy Tâm.
Cảm thụ độ ấm từ trong lòng bàn tay Phùng Nguy truyền đến, tâm tình vẫn luôn lo lắng của Duy Tâm rốt cục lấy lại được một tia bình tĩnh, trở tay cầm lại tay Phùng Nguy, Duy Tâm nở nụ cười.
“Ngươi có cảm thấy ta thực quá phận không? Rõ ràng không thể đáp lại tình cảm của Tử Hàn mà còn là tham luyến ôn nhu của hắn, ta thật đúng là một người kém cỏi mà.” Cúi đầu, cõi lòng Duy Tâm là tràn đầy tự trách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-cuc-online/2523100/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.