Đang lúc Duy Tâm đang tìm cơ hội cùng Tử Hàn nói chuyện riêng thì Tử Hàn chủ động tìm tới hắn.
“Có một nhiệm vụ, ngươi muốn cùng ta làm không?”
“A...... được.” Gật đầu, Duy Tâm đáp ứng, nhưng Tử Hàn cũng lộ ra kinh ngạc.
“sao vậy?” Duy Tâm nghi ngờ hỏi.
“Không, không có gì, ta nguyên bản nghĩ ngươi sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới ngươi sảng khoái đáp ứng.”
Biết Tử Hàn đang nói đến chuyện mình gần đây đang trốn Vũ Tiễn và hắn, Duy Tâm có chút ngượng ngùng cười cười.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, nơi làm nhiệm vụ cách nơi này rất xa.” Không đành lòng nhìn bộ dáng Duy Tâm khó xử, Tử Hàn rất biết săn sóc mà dời đề tài.
“Ở nơi nào?”
“Khe vực sâu rất lớn ở Mạc Lý sơn, chúng ta phải thu thập 100 râu của Tạp Tây Trùng.”
“Ẹ, nghe buồn nôn quá.”
“Thấy buồn nôn cũng phải làm a, bởi vì cấp bậc của Tạp Tây Trùng rất cao, cho nên thù lao của nhiệm vụ này rất tốt, bằng không ta cũng sẽ không muốn đi nhận loại nhiệm vụ này.”
“Ha ha, thì ra là thế.”
Duy Tâm cùng Tử Hàn vừa nói chuyện phiếm vừa hướng đến Truyền Tống Trận, ai cũng không chú ý tới bầu không khí giữa hai người khi đó dường như đã khôi phục về như ban đầu.
(Trong game, khi người chơi muốn di chuyển từ địa điểm Thành A đến Thành B, sẽ dùng truyền tống trận: trận đồ di chuyển – là một vòng tròn phát sáng và thường có hoa văn như ma pháp trận đồ, bước vào thì được chuyển đến B… nhìn hình bên duới nha…
p/s: giải thích là dành cho mấy nàng hok chơi game thoy, nhìu nàng than hok chơi game nên hok bi mấy zụ nì ^/////^, sori níu thấy ta zài zòng nha)
Bởi vì Đại vực thẳm Mạc lý sơn thuộc địa bàn của quái đẳng cấp cao, cho nên người chơi đến nơi này cũng không nhiều, nhìn một mảnh cao nguyên trụi lủi vắng hoe, Duy Tâm nghi ngờ hỏi: “Nơi này sẽ có Trùng (con sâu) sao?”
“Đương nhiên.” Tử Hàn vừa mới nói xong, kiếm trong tay liền hướng về phía mặt đất đâm xuống.
Kinh ngạc thấy từ mặt đất chui ra con sâu, Duy Tâm nhíu mày.
“Phải cẩn thận, Tạp Tây Trùng chính là chuyên môn dùng phương pháp đánh lén đến công kích ngoạn gia.” Tử Hàn giải thích.
“Hảo, ta đã biết.” Duy Tâm gật đầu, tìm tảng đá, ở xung quanh rải chút thuốc bột, sau đó mới ngồi xuống nghỉ ngơi, “Tử Hàn, ngươi có muốn ngồi chung không?”
“Không cần, giải quyết sớm một chút thì có thể về sớm một chút.” Lắc đầu, Tử Hàn bắt đầu làm nhiệm vụ.
Thả đám sủng vật ra, Duy Tâm một bên nghỉ ngơi, một bên thỉnh thoảng ném chút thuốc ra ngoài, lập tức tạo ra tử vong trong phạm vi lớn.
“Chức nghiệp mới của ngươi thật lợi hại.” Xấu hổ nhìn thứ tễ thuốc đem cát đất ăn mòn rụng hoàn toàn, Tử Hàn tán dương.
“Chính là ngươi đem bọn chúng ăn mòn toàn bộ, cả râu cũng tiêu luôn.” Tử Hàn bất đắc dĩ chỉ lên mặt đất nhắc nhở.
“A?” Tiếng cười của Duy Tâm im bặt luôn, thở dài, hắn từ bên tảng đá đứng lên, lấy ra ‘Cắt Huyết’ (cây kiếm xu của a Kiếm á) cũng gia nhập chiến đấu.
Tuy rằng so với vừa rồi thì quy mô ‘chém giết’ có chậm lại rất nhiều, nhưng cuối cùng đám râu là được ‘bảo vệ’ an toàn.
“Tạp Tây Trùng ở khu này hết rồi, chúng ta nên đi sâu vào bên trong một chút.” Vừa vươn vươn cánh tay tê rần vì hoạt động liên tục, Tử Hàn vừa nói.
Gật đầu, Duy Tâm đang đứng phía sau Tử Hàn, hướng về phía chổ sâu của Đại vực thẳm mà đi vào.
“Nơi này rất dễ sạt lở, phải cẩn thận một chút nha.”
Tử Hàn vừa mới nhắc, tảng đá dưới chân Duy Tâm đột nhiên vỡ vụn.
“Oa a a a.” Quát to, cả người Duy Tâm rơi tự do thẳng xuống đáy cốc.
“Duy Tâm!” Tử Hàn lập tức bắt được tay hắn, đem cả người ôm vào trong ngực, vì hắn làm đệm thịt.
“Tiểu Cầu!” Duy Tâm hét to, Tiểu Cầu từ trong khoang chứa sủng vật thoát ra, hóa thành Phi Long đón kịp hai người đang rơi xuống.
Bởi vì lập tức rơi xuống trên người Tiểu Cầu, lực tác động quá lớn, Tử Hàn lúc rơi xuống, nguyên bản đã bị va vào nham thạch mà chịu nội thương nên giờ đây trở càng nên nghiêm trọng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
“Tử Hàn!” Duy Tâm kinh hoảng kêu.
Bởi vì Tử Hàn hoàn toàn ôm lấy hắn, cho nên hắn chỉ bị trầy da một ít, mà trong quá trình ngã xuống, Tử Hàn có bị đụng vào nham thạch nhọn trên vách đá, cho nên bị thương rất nặng.
“Ngươi thế nào rồi? Tử Hàn? Trả lời ta a.” Duy Tâm dùng sức vỗ vào hai má hắn, cố khiến thần trí Tử Hàn thanh tỉnh hơn một chút.
Bị đau đớn vực dậy thần trí một chút, Tử Hàn miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Duy Tâm hỏi: “Ngươi...... Ngươi thế nào rồi? Có...... có...... có bị thương không.”
“Ngươi đừng cố nói nữa, ta không sao, ta một chút thương tích đều không có.” Duy tâm vừa không ngừng lau máu tươi chảy ra liên tục từ miệng Tử Hàn, vừa liều mạng lắc đầu nói.
“Vậy là tốt rồi.” Lộ ra tươi cười an tâm, Tử Hàn liền lâm vào hôn mê.
“Tử Hàn, Tử Hàn!” Duy Tâm sợ tới mức kêu to không ngừng.
Vì sao, vì sao tại loại thời điểm này mà điều ngươi quan tâm trước hết lại vẫn là ta chứ!
“Duy Tâm, bình tĩnh một chút, ngươi không phải có dược sao? Mau cho hắn uống vào, ta mang bọn ngươi quay về công hội.” Thanh âm Tiểu Cầu trầm ổn trấn an Duy Tâm.
Biết mình dù cứ kích động như vậy cũng vô dụng, Duy Tâm bắt buộc bản thân trấn định xuống, theo túi không gian lấy ra thuốc uống cùng dược thảo thoa ngoài da, toàn bộ cho Tử Hàn uống vào. (coi chừng shock thuốc a)
Tử Hàn, ngươi nhất định không thể có chuyện gì a, ta van cầu ngươi, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]