Cả ngày cuối tuần, Ôn Noãn đều đoán xem rốt cuộc Chiếm Nam Huyền có nhìn thấy đơn từ chức của cô không.
Sau khi làm loại hành vi thân mật thếkia, dũng khí tập trung của cô cuối cùng cũng biến mất không tung tích,cũng không thể mở miệng nói cho anh, trong chồng hồ sơ kia có một phongthư, trong tiềm thức cô mơ hồ cảm thấy, nếu cô thật sự đề cập với anh,có thể sẽ lại chọc tức anh.
Tới bây giờ cô không thể không thừanhận, cô có chút sợ anh, hay nói chính xác hơn, trước kia khi anh nuôngchiều cô ngất trời cô đã sợ anh rồi, cô không sợ trời không sợ đất chỉduy nhất sợ anh, mỗi lần làm sai đứng ở trước mặt anh, cho dù anh khôngnói gì, chỉ thản nhiên nhìn cô, cô vẫn cảm thấy chột dạ.
Cảm giác bây giờ của cô giống như bảnthân làm chuyện mình biết rõ là sai, một mặt cô khát khao muốn biết, một mặt cô lại không dám tưởng tượng ra phản ứng của anh, vậy là rơi vàomâu thuẫn giày vò.
Nợ anh quá nhiều, không cách nào hoàntrả, không ai biết đáy lòng cô xấu hổ với anh nhiều như thế nào, vì vậytrong khoảng thời gian có thể bên nhau, cô không có nguyên tắc lùi từngbước về phía sau, cho dù anh đòi hỏi thứ gì, cô vẫn không thể hạ quyếttâm kháng cự.
Bởi vì, cô không muốn nhìn thấy anh không vui.
Trên đời này, chỉ với anh, trong góc bímật mềm mại nhất của cô, có một loại cảm xúc muốn che chở và bù đắp khócó thể diễn tả bằng lời.
Nỗi buồn không thể giải tỏa quanh quẩncô suốt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-cua-on-noan/206832/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.