Đây là đâu? Ôn Noãn khẽ mở mắt ra, nhìnlên trần nhà, bên ngoài phòng dường như vẫn còn sót lại tiếng nói tiếngcười đâu đây, miệng hoang mang muốn kêu lên, nhưng hai tiếng” Bố ơi” còn chưa phát ra tầm mắt đã tự động chuyển về phía lớp rèm dày, một tiasáng mỏng manh lùa vào theo khe hở, khi gió ngừng tấm rèm quay lại chỗcũ hoàn toàn bị biến mất, bóng tối vô biên lan tràn trong đêm. Cô lau nước mắt ngủ mơ đi, sờ soạng tìmdi động, 3 giờ 45 phút sáng, cầm lấy điều khiển từ xa mở CD, bài ca nhènhẹ xoay chuyển vấn vương. Một lát sau, chất lỏng ấm áp chảy dọc theo khóe mắt xuống, chầm chậm lăn vào hai hàng tóc mai, thấm ướt sợi tóc. Buồn vì sự vui vẻ lúc trước như mộng, khi tỉnh rồi không thể tìm lại. Không có cách nào có thể quét sạch ngàyxưa, cho nên những kí ức vui vẻ như mộng kia là một lỗ hổng động vàoliền đau, tê xương buốt thịt. Những thứ quá tốt đẹp trước nay chưa từng thích hợp để trải qua, bởi vì một khi đã trải qua thì không bao giờ có thể quên được. Cho dù đã sớm trở thành quá khứ cũng sẽkhông ngừng dây dưa suốt kiếp, không khống chế được đau khổ hoài niệmlàm con tim quanh năm sa vào trong hồi ức, không chịu trồi lên đối mặtvới sự thật. Thiên đường từng đến hoàn mĩ đến mứckhông thể hình dung được, vì thế ở trong bụi trần mãi mãi canh cánhtrong lòng, quá khứ sâu sắc như vậy chẳng những làm con người ta khó dứt bỏ, ngược lại còn khao khát tiếp tục kiếm tìm, nhưng mà thứ trên đờinày trôi qua nhanh nhất vĩnh viễn là khoảng thời gian đẹp nhất, một đikhông trở lại chỉ về trong cõi mộng đêm khuya, khi tỉnh lại làm người ta đứt từng khúc ruột. Cuối cùng không còn muốn gì nữa, chỉ muốn đổi tất cả những gì mình có để quay về quá khứ. Bài hát không ngừng phát đi phát lại, giống như vĩnh viễn không chịu thừa nhận, con người vốn dĩ không thể dừng thời gian. Khi những tia nắng ban mai buông xuống, cô rời giường. Đúng giờ đến công ty, nhưng cho đến khiCao Phóng gọi điện cô mới biết, trong tình huống không có kế hoạch không thông báo cho cô, Chiếm Nam Huyền đột nhiên đi công tác. Kinh ngạc đặt ống nghe xuống, tay chânluống cuống mở nhật trình đã sắp xếp của anh ra, gọi điện cáo lỗi lùingày hẹn, cô bịa một cái lý do anh rời đi, nhưng cũng căn cứ theo thựctế trả lời, không, cô không biết khi nào anh về. Cô thậm chí còn không biết anh đi đâu, ngay cả email chỉ thị công việc cũng không có, anh hoàn toàn không liên lạc với cô. Hai ngày sau, dường như tất cả các báođều đăng một bức ảnh lớn, lấy:”Rome tay trong tay, bí mật đến Paris” làm tiêu đề, lúc ấy cô mới biết, thì ra Chiếm Nam Huyền im lặng đi Rome dulịch, trên ảnh anh trước sau như một vẫn cười nhạt tự nhiên, cùng BạcNhất Tâm tay trong tay đi dạo Trevi Fountain. Báo còn nói sau khi anh đón Bạc Nhất Tâm bí mật đi Paris hai người không còn rõ tung tích, tất cả các phỏng đoán ùn ùn kéo đến đều ám chỉ liệu bọn họ có phải đang chuẩn bị đám cưới hay không. Trong thanh nhàn khó có được, cô nhận được thiệp cảm ơn của Đỗ Tâm Đồng gửi đến, nói công việc mới rất hợp với mình. Sau đó cô rất nhanh phát hiện ra, mấyngày Chiếm Nam Huyền không ở đây héo nhanh nhất không phải là bồn hoa ởgóc phòng mà là Đinh Tiểu Đại, bộ dạng ủ rũ đáng thương của cô nhóc nhưhoa không được tưới nước, trên mặt không có chút tươi tắn nào. Tới ngày thứ tư, Ôn Noãn thấy cô nhóclại không có tinh thần bò nhoài lên mặt bàn, rốt cục không nhịn đượchỏi:”Em không khỏe à?” Đinh Tiểu Đại nghiêng đầu, chu miệng nhìn cô:”Chị Ôn, chắc em mắc bệnh tương tư rồi.” Ôn Noãn vỗ vỗ ngực, giống như trong lòng bỏ xuống được cục đá nặng:”May quá, chỉ là tương tư thôi à, chị thấycái dáng vẻ uể oải thiếu sức sống này của em cứ sợ em sẽ nói mình mangthái.” Đinh Tiểu Đại lập tức nhảy dựng lên khỏi chỗ, nhào vào véo tay cô:”Hu hu hu! Chị Ôn, em thật sự rất nhớ cái kiểu đáng chết này của chị nha! Em xin chị, chị mắng em thêm vài câu nữađi!” Ôn Noãn bật cười:”Chỉ thấy người đòi thưởng, chưa từng thấy ai đòi mắng như em cả.” Đinh Tiểu Đại đăm chiêu ủ dột:”Chị nói Chiếm lão đại khi nào mới về?” Ôn Noãn liếc cô nhóc một cái:”Em tương tư anh ấy?” Đinh Tiểu Đại lắc đầu:”Em sớm đã khôngphải là người của hội ngất, chẳng qua là một ngày anh ấy không trở lại,thì em một ngày không được nhìn thấy ý trung nhân, haizz….” Nhìn cô nhóc đáng thương như vậy, ÔnNoãn quyết định làm nguyệt lão một lần:’Ở đây có một tập tài liệu, emgiúp chị đưa cho Quản Dịch được không?” Mắt Đinh Tiểu Đại sáng ngời:”Chị Ôn, embiết quả nhiên không ai hơn chị mà! Đại ân đại đức không lời nào cảm tạhết được, kiếp sau em sẽ lại làm thân trâu ngựa làm tiểu muội cho chị!” “Dù sao cũng chẳng có việc gì, em thu dọn đồ đạc rồi về luôn đi, không cần quay lại nữa đâu.” “Vâng! Nô tỳ xin vui vẻ cáo lui!” Đinh Tiểu Đại dồi dào sức sống chạy đi, Ôn Noãn một mình ở lại tầng 66. Tất cả đèn tiết kiệm điện trong vănphòng phong cách thanh lịch mà quyền uy luôn luôn không thay đổi, mỗingày từ sáng đến tầm chiều ra về, đều rất ổn định, nhiệt độ ấm áp, giólưu thông, ngay cả nước trong vòi phòng vệ sinh hai mươi tư giờ cũng lànước ấm, sự thoái mái điều khiển trong con người kì thực không giốngphòng thí nghiệm, lấy vách làm vạch ngăn cách, mỗi một chỗ đều có mứctrị số riêng. Ở trong không gian bịt kín cũng không có lợi, không cảm giác được bên ngoài, ở trong đây không mưa gió cũng cũng không khô hanh, cứ yên lặng như vậy, trước kia sẽ kéo dài đến tận khiĐinh Tiểu Đại hô to:”Tan tầm rồi!”, mới ngẩng đầu phản ứng lại, ngàyngày trôi qua trong im lặng không tiếng nói không màu sắc. Đôi khi bận rộn, bưng cốc nước vào phòng họp, đứng trước cửa kính thủy tinh trông ra đằng xa, sau khi ánh tàdương biến mất là vầng trăng sáng nhạt như một cái mâm tròn, làm côkhông khỏi nhớ đến một đoạn thơ. Hành Lang nhất thốn tương tư địa, lạc nguyệt thành cô ỷ. Bối đăng hòa nguyệt tựu hoa tâm, dĩ thập niên tung tích thập niên tâm. Hành lang từng tấc nhớ thương, bóng trăng lạc lõng cô đơn. Lưng đèn và trăng thành hoa, mười năm tung tích mười năm tâm. (*) Mười năm tung tích mười năm tâm. Dưới tòa nhà cao, bên lề đường, nhữngcột đèn xa gần trong hoàng hôn giống như những đóm diêm đỏ lửa, câythông noel ở một góc nhỏ dường như đã bị lãng quên, điều khác duy nhấtlà có vọng mà không thể thành, giống như ở sâu trong nội tâm, về nhữngngười nào đó, cảm xúc nào đó…lại cách xa như vậy. Trước khi về thấy có nhắc thư mới, vộivàng mở ra, là chủ nhiệm nào đó gửi đến, cô ngồi im lặng trên ghế, thậtlâu sau mới đứng dậy rời đi. Hai hàng cây bên đườn, những cành cây lá xanh biếc bị gió chiều thổi qua lạo xạo đong đưa, sau khi đi xa mớigiật mình nhận ra mình quên không lấy xe, lười quay lại, lững thững bước về phía trước, gió thổi, phả vào người nhưng vẫn cảm thấy có chút oibức cuối cùng của mùa hè, cô bất giác kéo cao cổ áo. Một chiếc xe tốc độ cao đột nhiên lướt qua người, bay tới một tiếng thét rít gào. Đi bộ qua ngã tư đường, cửa hàng sangtrọng, tiệm cà phê, nhà ga, cửa hàng tiện lợi, trên con đường quen thuộc như vậy, tựa như lần hôm qua là đầu tiên bước trên con đường ThanhChuyên này, trong hoang mang tất cả tất cả mọi thứ dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Khi bị đám đông qua đường chạm vào mới hoàn hồn đột nhiên nhận ra, thì ra không gian đã thay đổi quá nhiều năm rồi. Có một số người không đợi được, chỉ cóthể bỏ đi, có một số thứ không thể nào có được, chỉ có thể từ bỏ, có một số chuyện đã qua, hạnh phúc hay đau xót, chỉ có thể chôn xuống đáylòng, có chút hy vọng về thực tại hay tương lai, chỉ có thể lựa chọnquên đi. Có một số tâm sự, bất lực, chỉ có thể tự mình tiêu tan, có một số nhớ nhung không thể nào giải tỏa, nói ra chibằng không nói…..nhưng mà, khi đã nhớ không chịu đựng nổi, lại im lặnggiống như vô dụng, sẽ dùng một ít lời nói trong ký ức xa xôi đưa đến bên miệng, làm người khác không nhịn được muốn nghe thêm một lần nữa. Bởi vì không có ai xứng đáng để trao gửi, cho nên chỉ có thể mượn một đôi tai…nói cho chính mình nghe. Trong năm tháng dài lâu có loại gửi gắm hư ảo này, mới có thể trò chuyện an ủi nỗi tương tư đã đi vào nơi sâu thẳm. ***** Chiều thứ sáu, Ôn Noãn vẫn 2 rưỡi ra khỏi nhà, đúng giờ đến Thiển Vũ. Bãi đỗ xe ngầm, cho đến khi cửa thang máy mở ra rồi tự động đóng lại, Chiếm Nam Huyền vẫn không xuất hiện. Cô không lên tầng, đứng ở trước thangmáy đóng chặt, hà hơi thổi vào tấm kính dày, nóng lạnh đan xen tạo nênmột lớp khí mỏng, cô nâng tay phải lên, dùng ngón trỏ vẽ một đường cong, ven theo điểm bắt đầu xuống thêm một đường cong nữa đi đến điểm kếtthúc, ở giữa hai vòng cung có một con ngươi, rực rỡ như ánh sao. Đó là đôi mắt độc nhất vô nhị trên thế giới, hoàn mĩ mà lạnh lẽo không chút tì vết. Lúc vui, khóe mắt sẽ hơi cong lên trên,đôi lông mi dày tuyệt đẹp làm người ta chỉ muốn chạm đầu ngón tay vào.Khi giận dỗi, hai tròng mắt sẽ mở ra hoàn toàn, con ngươi đen hơi co rụt lại tựa như những ngôi sao xa trên bầu trời kia ngưng tụ, biến thànhhai ánh sáng lạnh nghiêm túc vô tình vô cùng, làm người ta không thểtrốn ở trước mặt anh. Khi yên lặng, lúc cười, lúc chăm chú, lúc trầm tưsuy nghĩ, khi tức giận,…không gì có thể đẹp như vậy, giống như trên đờinày, Nothing compares to you, không ai sánh bằng anh. Đến 6 giờ tối, lúc tan làm, cô rời đi,đôi mắt thản nhiên trên mặt kính sau khi cô xoay người liền tiêu biến,không lưu lại chút dấu vết. Khi tình yêu không còn cách nào giữ lại Khi em đã quyết ý rời đi Em muốn anh tìm lí do để em quay đầu Nhưng cuối cùng anh lại để em đi Em nói không muốn chia tay, nước mắt rơi xuống Đến phút cuối cùng em đã quyết ý quên tất cả Anh cũng tìm ra được một lí do để thay đổi kết cục, nhưng cuối cùng vẫn buông tay Em nói sau khi chia tay rồi sẽ không để mình phải đau khổ nữa. Xe không mục đích lai vãng trên đường,một lần lại một lần nghe ca khúc này. Trong lúc say sưa di dộng bỗngnhiên vang lên, tay chân luống cuống kết nối tai nghe. “Chị Ôn, bây giờ chị có rảnh không?” Tiếng Đinh Tiểu Đại không kìm được hớn hở truyền đến. Cô ngẩn người:”Sao thế?” “Em vốn muốn hẹn Quản đại ca xem phim,nhưng anh ấy lại nói đã hẹn giám đốc Cao đi Kim Bích Vương Triều uốngrượu rồi, bảo em cùng đi, nhưng mà em—hồi hộp lắm, chị có thể đến đâykhông? Dù sao chị cũng thân với bọn họ mà.” Ôn Noãn đang chần chừ, Đinh Tiểu Đại đã nói vội:”Cứ quyết định như vậy nhé! Chị mau đến đây đi, tầng 5 phòng hoa hồng.” Cô nháy mắt chưa kịp giải thích Đinh TiểuĐại đã cúp điện thoại, lắc đầu, đành phải đảo vô lăng chuyển làn đườngđi đến Kim Bích Vương Triều, bây giờ cô quả thực rất khâm phục ĐinhTiểu Đại, không sợ tối tăm luôn tiến về phía trước, thứ quý giá này cũng chỉ những người trẻ tuổi mới có thể có được. Khi đi vào Kim Bích Vương Triều, bất ngờ lại gặp một người. Phan Duy Ninh nhìn thấy cô rõ ràng cũng ngẩn ra, lập tức lại gần:”Lâu rồi không gặp.” Cô mỉm cười gật đầu, cất bước đi lên. “He he!” Anh ta rất nhanh ngăn cô lại, “Không thể tán gẫu đôi câu à?” “Không thể.” Cô lễ phép đáp ngắn gọn, nói xong lướt qua anh ta. Anh ta nắm lấy tay cô:”Tôi không hiểu,nếu cô có thể không tính toán với Quách Như Khiêm và Đỗ Tâm Đồng từngbày mưu hại cô, tại sao lại chỉ ghét mình tôi?” “Bởi vì bọn họ chưa từng giả nhân giảnghĩa ở trước mặt tôi, khác hẳn anh.” Dùng tình cảm ngụy trang để đi lừa gạt, tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng anh ta đã từng làmcô tin tưởng anh ta, Ôn Noãn nghĩ một lúc:”Tôi bình sinh chuyện khôngmuốn trải qua nhất, chính là sụp đổ lòng tin.” Phan Duy Ninh im lặng, buông tay cô ra:”Xin lỗi.” “Tôi nhận, nhưng mà mong anh đừng tặng hoa nữa, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể làm bạn được.” Phan Duy Ninh không nói gì nhìn cô đixa, đến bây giờ mới thật sự hiểu, cô gái nhìn qua hiền hòa ôn nhã nàyvốn ngoài mềm trong cứng, thế giới nội tâm giấu dưới lớp vỏ ngoài lạigiống như trắng đen đơn thuần tách biệt rõ ràng, khi cần thiết tính cách càng mạnh mẽ hơn ai hết. Ôn Noãn vào thang máy lên tầng năm, thầm nghĩ đã qua rồi, cho dù có giối trá năm lần bảy lượt cũng được, cuốicùng cũng sẽ vụt qua như mây thôi, chuyện cũ chẳng qua đều là như thế,tới một ngày nào đó, tất cả mọi chuyện sẽ chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ. Ra khỏi thang máy cô đi vào toilet, cóthể là vì không ăn cơm trưa tử tế, dạ dày có chút khó chịu, súc miệng,rửa mặt, sấy khô tay, ngồi xuống ghế trong toilet, lẳng lặng cô độc mộtmình. Cho đến khi tiếng di động vang lên, Đinh Tiểu Đại thúc giục nói mọi người đông đủ cả rồi chỉ còn chờ cô thôi,ngắt điện thoại, cô buộc phải đứng dậy, nhìn vào gương nhếch miệng:”Cười xấu thật.” Vừa nói ra không nhịn được cười, cầm lấy túi đi ra ngoài. Mới đưa một chân ra đã thoáng nhìn thấyphía bên kia có hai bóng người đang đi tới, cô phản xạ có điều kiện lậptức rụt lại, dựa lưng vào vách tường, cả người đổ mồ hôi lạnh. Đinh Tiểu Đại chết tiệt! Không nói chocô Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm sẽ đến, may mà cô vào toilet, nếukhông bất ngờ gặp trong phòng, đến lúc đó sẽ khổ sở vô cùng, hận khôngthể chạy một vòng quanh công ty rồi ném kẻ chết tiệt kia từ trên tầng 66 xuống! Đợi khoảng mười phút, chắc chắn đôi taiđang dựng thẳng không nghe thấy bất kì một tiếng động nào, cô lặng lẽnhìn trộm phía ngoài. Chiếm Nam Huyền một tay đút vào túi, tay kia cầm điếu thuốc đang hút dở, dựa vào cửa phòng đóng chặt, thấy cô ló đầu ra, thản nhiên nhìn cô một cái sau đó thu lại ánh mắt, cánh môi khẽ nhếch, thở ra một làn khói thuốc mỏng trong suốt. Không ngờ bị anh tóm được, cố gắng kiềmnén nội tâm rối loạn và lúng túng, khó khăn đi ra ngoài, dừng lại trướcmặt anh, cười nói:”Chiếm tổng.” Thở ra một làn khói mỏng, anh không nói gì. Bụng rỗng cộng thêm vừa rồi bị dọa gầnchết, sau khi thần kinh thả lỏng sự đau đớn trong dạ dày dần trở nên rõràng, cô bất giác ôm bụng lại. Liếc nhìn cô một cái, anh lạnh nhạt hỏi:”Trưa ăn gì?” Một lát sau cô mới đáp:”Không ăn.” Trong hành lang chợt im lặng không tiếng nói, chỉ có hai bóng đèn thủy tinh phản chiếu bóng dáng hai người vàotường, đôi mắt lạnh nhạt dừng lại trên gương mặt ngọc của cô, từ vầngtrán tinh tế xuống dưới ấn đường, cái mũi xinh xắn cùng đôi mắt gợn sóng nửa sáng nửa tối, đôi lông mi dài mỗi lần chớp mắt đều tạo thành mộtbóng mờ trước mắt. Dáng vẻ kia, khiến người ta vô cùng thương xót. Bàn tay kẹp thuốc lá của anh không nhịnđược chạm vào gò má cô, cô nghiêng đầu đi, để mình thoát khỏi hơi thởcủa anh, cảm giác dạ dày như bị dằn xéo, không tự chủ nhíu mày. Anh thu cánh tay thất bại về, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đang tự cắn của cô, có chút nhẹ nhàng trách cứ:”Đau dạ dày?” Trong lòng bỗng nhiên chua xót không lído, đôi mắt vốn đang cụp trước ngực anh dần dần nâng lên, cái cằm theođộng tác này mà hơi nghếch lên giống như một sự dụ hoặc im lặng, tư vịtrong trí nhớ đang chuyển động trong ngực, đôi môi anh được đại não chỉthị dán lên cánh hoa của cô, cô giãy dụa, lập tức bị anh ép vào tườngkhông thể động đậy, một tay nhanh chóng luồn vào tóc mai nâng mặt côlên, anh cứng rắn ép cô thừa nhận khao khát của mình. Chuyển vào cắn mút đôi môi mọng nước mềm mại của cô, đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng vô cùng kiên nhẫn dụ dỗ hàmrăng trắng bóc của cô mở ra, sau đó tiến vào chiếm lấy hoàn toàn, làm cô phải bật ra tiếng rên rỉ trong sự cuồng nhiệt độc đoán của anh. Tiếng “ưm” nhẹ giống như thỏa mãn, giống như đang ngâm ca truyền vào trong tai, tức khắc cả lòng tràn ngập cảmgiác xấu hổ vô cùng, cô giang tay đẩy anh ra, lực mạnh đến nỗi suýt nữalàm chính mình bị thương. Không chút suy nghĩ cô chạy vụt đi. Ôn Noãn chưa đi được xa, xuống tầng 1gặp Phan Duy Ninh, anh ta đang ngồi ở ghế cao cạnh quầy bar nói chuyệnvới thợ pha chế rượu, dáng vẻ vội vàng chạy trối chết của cô làm anh takinh ngạc lần thứ hai, đảo mắt thấy Chiếm Nam Huyền bước nhanh theo kịpphía sau, ý tưởng chợt lóe, anh ta đứng dậy xen vào giữa hai người, chắn trước mặt Chiếm Nam Huyền. Vài bước sau Ôn Noãn dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn hai người. Chiếm Nam Huyền sắc mặt không đổi, hời hợt nhếch miệng,”Cảm phiền.” Phan Duy Ninh cười híp mắt:”Không phải Chiếm tổng đi Paris thử áo cưới ư? Sao về nhanh thế?” “Nhất Tâm không thích phong cách của Paris, chúng tôi định một thời gian sau đến Milan xem thử.” Ôn Noãn xoay người muốn chạy tiếp, Chiếm Nam Huyền lập tức vươn tay ra chụp lấy cổ tay cô. Ngay lúc đó Phan Duy Ninh đột ngột đánhúp vào cánh tay đang ở trên không của anh, anh nhấc tay lên tránh côngkích của Phan Duy Ninh, Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vàotrong ngực, một lực nhu hòa làm hai bả vai cô chớp mắt xoay 180 độ, côchắn ở trước mặt anh đối mặt với nắm đấm rắn chắc của Phan Duy Ninh chỉcách chóp mũi cô 1 cm. Phan Duy Ninh vừa sợ vừa giận, “Anh là đàn ông kiểu gì thế hả?!” Chiếm Nam Huyền cong môi tạo thành mộtvòng cung chói mắt, giống như vừa khen vừa mỉa:”Cậu đúng là đàn ông đích thực.” Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng không biết vì sao lại làm PhanDuy Ninh ngậm miệng ngay lập tức, đơ tại chỗ không nói được gì, trơ mắtnhìn anh lôi Ôn Noãn ra khỏi quán. Nhét cô vào xe thể thao, sau khi phóng đi Chiếm Nam Huyền mới cầm điện thoại:”Nhất Tâm? Anh đi một lúc, tối về đón em.” Cúp điện thoại anh lạnh lùng mở miệng:”Cô quen thói coi lời tôi nói như gió thổi bên tai thì phải?” Một lúc lâu sau Ôn Noãn mới nhận ra anh đang nói với cô,”Gì mà gió thổi bên tai?” Đường xá bên ngoài cũng coi như quenthuộc, dù không biết anh sẽ mang cô đi đâu, nhưng hình như không phải là định đem đi bán, cô im lặng ngồi yên tại chỗ. “Tôi từng bảo cô tránh xa Phan Duy Ninh ra đúng không?” Cô lập tức phản bác:”Tôi chưa bao giờ gần gũi anh ta.” Anh tức nghẹn:”Ngoài cãi bướng ra cô còn biết gì nữa?” “Tôi chẳng biết gì cả, hơn nữa cũng sẽ không kéo phụ nữ ra đằng trước để tránh cú đấm cho mình.” Anh cười nhạo thành tiếng:”Chỉ có kẻ ngu không có ý chí mới có thể vì phụ nữ đánh nhau nơi công cộng.” “À, tôi quên, các hạ có tiếng mặt người dạ thú——–ngại quá, nhầm, là lãnh diện trí tâm.” Anh há hốc miệng, rốt cục vẫn nhịnxuống, khuỷu tay gác lên thành cửa xe, không quay mặt lại, bên môi chậmrãi cong lên thành một nụ cười nhạt, cứ tưởng rằng cô thật sự đã tuluyện được thân kim cương không còn nóng tính, thì ra chỉ cần thân thểyếu ớt, ý chí dao động thì cũng giống như trước dễ dàng bị chọc ghẹo. Dường như ở nơi sâu nhất trong lòng lóelên một chút sung sướng, làm dịu đi ngũ quan cực kì tuấn mĩ của anh,gương mặt tự nhiên mà giống như đang cố nhịn cười, vẻ mặt hấp dẫn chếtngười, phần lớn phụ nữ lúc này nhìn thấy anh tuyêt đối không thể khángcự lại sức quyến rũ đặc biệt kia, cho đến khi dạ dày Ôn Noãn hơi dịu đi, ngẩn ngơ không dời mắt. Xe quay lại Thiển Vũ, tiến vào bãi ngầmhai tầng của tòa nhà phụ, cô ngạc nhiên, không nhịn được hỏi:”Cuối tuầncantin không mở mà?” Hơn nữa bây giờ đã mấy giờ rồi? Cho dù có là ngàythường thì cũng tan làm từ lâu rồi. “Cantin không mở còn có phòng bếp riêng.” Thấy cô đứng hình, anh cong môi:”Dạ dày không đau à?” “Có đau tôi cũng không dám lên.” Cô liếc anh một cái, tránh tai bay vạ gió lại bị đổ cái tội quyến rũ Chiếm đạitổng giám đốc lên đầu, tội lớn như vậy một thư kí nhỏ nhoi như cô khôngđảm đương nổi. Anh đóng sầm cửa xe lại, lập tức đi vềphía thang máy, không quay đầu lại nhả ra một câu:”Ôn Noãn, tốt nhất lúc này cô đừng có thừa dịp nhõng nhẽo với tôi.” Mặt lúc đỏ lúc trắng, cô cắn cắn môi, tiến thoái lưỡng nan đứng yên tại chỗ. Đứng trước thang máy, anh nghiêng đầunhìn qua:”Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là cô tự đi tới đây, hai làtôi đến lột váy đánh cô một trận rồi cô tự đi tới.” Cô bị chọc suýt cười ra tiếng, cố gắng nhịn xuống mới không phá đổ hết công sức của mình, cuối cùng chậm chạp lê bước đi lên. Tới tầng 66, vừa ra khỏi thang máy di động của anh vang lên, thuận miệng nói với cô:”Mở cửa,” Cô ngẩn ra, anh đã đi đến bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, cô nhìn về phía khóa mật mã điện tử, lưỡng lự mộtlúc, cô ấn số 0909, nghe thấy một tiếng “ting” rất nhỏ, cô thử đẩy vào,cảnh cửa theo tay mở ra, phía bên trong vô cùng trống trải, cảm giácgiống như liếc mắt một cái không nhìn thấy cuối. Nhìn kĩ mới nhận ra cảm giác kia thì ralà do thiết kế. Trong không gian thoải mái không có gì để ngăn cáchngoài bức tường trắng, cho dù là tường TV, phòng khách, thư phòng hay là nhà ăn cùng phòng bếp, tất cả đều là dùng thủy tinh nghệ thuật sáng lấp lánh tách thành từng khu vực riêng biệt, cánh cửa phòng ngủ nửa mở héra chiếc giường lớn dựa vào tường thủy tinh, khi vào cửa tầm mắt nhìnxuyên qua tấm kính hòa vào màn trời đêm, tấm kính sau ánh đèn trong nhưgương, chiết xạ nguyên hình làm không gian mở rộng hơn gấp đôi, ảo ảnhlay động làm người ta có cảm giác không nhìn thấy cuối. Chiếm Nam Huyền đưa cho cô một cốc chocolate nóng:”Làm ấm dạ dày trước, tôi làm cơm rang trứng cho cô.” Trên bàn nước báo chí và điều khiển TVđể loạn xạ. Trong thư phòng thấp thoáng có thể thấy được bản nối xáchtay của Bluray firefly (*),rấtnhiều chi tiết cho thấy căn phòng này không phải là để đó, mà có hơi thở con người, cô muốn hỏi anh có phải ở đây không, nhưng khi lời đến miệng lại cảm thấy vấn đề này quá riêng tư, cuối cùng vẫn không nói ra. Vài phút sau anh bê cơm rang trứng ra,bởi vì bụng quá rỗng, cô cũng không ăn nhiều, chỉ ăn no sáu bảy phần rồi bỏ thìa xuống, nhân lúc anh ngồi ở sofa xem báo, cô cầm đồ uống tùy ýđi thăm quan, khi vào thư phòng cô choáng toàn tập. Một chiếc giá kim loại màu bạc dựa vào tường, nhìn qua có khoảng mấy nghìn cái CD. Cô tiện tay rút ra, “Ngã tư đường nơigió ở”, lại rút ra, “If I could tell you” của Yanni, “Nếu như anh có thể nói cho em”, “Matsuri” và ”Taiko” của Kitaro, sau đó là “Indescribablenight” của tiếng Pháp, “Bóng đêm mập mờ”, “Ngâm vịnh nhẹ như tơ”. Tiếp theo là các album Pacific Moon ánh trăng hòa bình. Bài Bamboo Dance, vũ điệu của trúc,tiếng nước rơi từng giọt trong hồ nhập tâm xuất trần. Còn có Exodus, ditản, nghe về truyền thuyết ai ai cũng biết của Maxim, trong chiến trường khói lửa tứ tung, bị nhốt trong tù ông ta mỗi ngày vẫn luyện đàn bảygiờ. Ánh mắt tra xét dừng lại trước một cái tên, Trịnh Nguyên, cô chậm rãi rút CD ra, tên album là Người đã từng yêu. “Album này không tồi.” Sau lưng vang lên một tiếng nói. Cô thuận miệng hỏi:”Bài nào hay nhất?” “Vì yêu ở lại.” Ngừng một lúc, “Nhưng bài tôi thường nghe lại là…”Đã từng yêu em”.” Khi anh không nhìn thấy, đầu ngón tay cô khẽ run lên, nhẹ nhàng mở bìa đĩa trong suốt ra, tìm thấy “Đã từng yêuem”, vài dòng chữ liền lọt vào tầm mắt. Ngây ngốc suy nghĩ rất lâu Nhưng vẫn không nghĩ ra lý do khiến chúng ta chia xa Em lặng lẽ ra đi thay cho lời chia tay Là em quá tàn nhẫn hay là anh quá nghiêm túc. Nếu như tình yêu có thể lãng quên trong phút chốc Thì anh đâu cần phải đau khổ đến thế. Cô cuống quít đóng lại thả vào chỗ cũ,lúc xoay người lại đụng vào trong vòm ngực anh đã chờ lâu, tiếng thở nhẹ quẩn quanh bên tai cô, một tiếng nói thấp đến mức cô gần như không nghe thấy:”Tại sao?” Cô vươn tay để ở giữa hai người, quay đầu đi không dám nhìn anh. “Nói cho tôi biết, tại sao?” Cô im lặng, sau đó thấp giọng nói:”Em cứ tưởng anh đã biết rồi.” “Trừ phi chính miệng em nói cho tôi biết, nếu không trong lòng tôi, năm đó mãi mãi là một câu đố không giải được.” “Bây giờ nói những điều đó còn có tác dụng sao?” Vật đã đổi, sao đã dời, thân phận hai người từ lâu đã khác. “Đến nay tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến em tàn nhẫn như vậy, là có người khác quantrọng hơn tôi? Hay là tình cảm của em đối với tôi không đủ sâu nặng? Nói cho tôi biết đáp án là gì?” “Anh đừng như vậy…” “Vậy em hy vọng tôi thế nào?” Sự thất bại và tự giễu trong tiếng anhkhiến cô vô cùng khổ sở, cô khó khăn nói:”Xin lỗi, hồi trước là em sai,nếu có thể quay lại quá khứ nhất định em sẽ không làm vậy. Mười năm naykhông lúc nào em không tình nguyện người chết là em, mà không phảilà……Nếu có thể quay đầu, nếu có thể bắt đầu lại, nếu có thể sửa chữa lại tất cả, cho dù có bị róc thịt tróc xương vạn kiếp bất phục em cũng đồng ý….” Cô biết mình đã sai, nhưng anh cũng không biết….bao năm nay cô đã phải đeo trên lưng thứ gì. Im lặng hồi lâu, anh dịu dàng nói:”Đã quá muộn rồi, tôi sẽ không tha thứ cho em, mãi mãi không.” Một làn sương mờ nhanh chóng ngưng lại trong mắt, cô nghiêng đầu, môi anh cọ qua miệng cô. “Cho nên tới bây giờ em cũng chưa từng nghĩ sẽ xin anh tha thứ.” Cô nói. “Đúng vậy, em chưa từng nghĩ…Có biết bởi vì em không nghĩ, không làm gì, mọi chuyện mới có thể phát triển đếnngày hôm nay không?” Cố gắng xua tan đám sương trong mắt, côcười nhẹ:”Vậy anh muốn em làm thế nào? Anh nói đi, chỉ cần em làm được,cho dù là gì em cũng sẽ đồng ý với anh.” Nếu anh muốn mạng sống của côcũng chẳng sao, dù gì cô sống đến bây giờ đã là một kì tích. “Thật?” “Ừ.” Anh cởi cúc áo cô, “Vậy cho tôi trước.” Cô không biết làm sao, nắm chặt tay anh:”Không bao gồm cái này.” “Không bao gồm? Nói cho tôi biết, ngoài bản thân mình ra em còn có thể trả tôi cái gì?” Cô ngước mắt lên:”Em không định trả nợ anh, món nợ em nợ anh không thể trả hết, cho nên kiếp này không định trả.” Anh chăm chú nhìn cô rất lâu:”Đểu thế cơ à?” Đột nhiên nhớ đến lần Chu Lâm Lộ nói vềChu Chỉ Nhược và Trương Vô Kị, cô buột miệng:”Hay là em đồng ý anh bachuyện, được không?” “Chơi trò gì thế!” Anh nhìn cô chằm chằm,thấy vẻ mặt cô chân thành, anh cười cười:”Được rồi, vậy chuyện thứ nhất, tôi nhấn mạnh lại cho em, tuyệt đối không được qua lại với Phan DuyNinh, đừng hỏi tại sao, chỉ cần làm theo lời tôi.” “Được.” “Chuyện thứ hai, đi chia tay Chu lâm Lộ.” Cô kinh ngạc ngậm miệng, ảo não nói:”Anh không thể như vậy.” “Tôi có thể.” Khẩu khí ngang ngạnh của anh làm cô bực mình:”Vậy anh cũng sẽ chia tay Bạc Nhất Tâm chứ?” Nhếch miệng, anh cười cực kì xảo trá:”Là em nợ tôi, tôi có nợ em à?” Cô khăng khăng:”Chuyện gì cũng được, nhưng riêng chuyện ấy thì không.” “Tôi cảnh cáo em đừng vì kẻ nào nhất là hắn làm chúng ta đi mà không vui.” “Nam Huyền!” Anh không nói gì xem đồng hồ:”Bọn họ chắc đã xong rồi, tôi đưa em về lấy xe.” Cô thở phào, Bỗng nhiên anh giữ chặt lấy cô, tronglúc cô bất ngờ không phòng bị hôn xuống, có chút cấp bách lại có chútcuồng nhiệt, một lúc lâu sau, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ:”Nhớ anh không?” Dựa trán vào ngực anh, cô muốn nói, mỗimột ngày, mười năm mỗi một ngày đều nhớ, nhưng mà sự chua xót tự đáylòng trào ra, tràn đầy đến nỗi khiến cô không thể phát ra tiếng. Đinh Tiểu Đại lại nhoài người lên bàn Ôn Noãn. “Chị Ôn! Tại sao hôm qua chị không tới? Còn tắt cả máy!” Ôn Noãn xem thường liếc cô nhóc mộtcái:”Chị tới, nhưng đến cửa lại thấy người mình không muốn gặp cho nênkhông vào, lần này em chết chắc rồi.” “Không liên quan đến em! Em cũng khôngbiết Chiếm lão đại và người phụ nữ kia sẽ tới! Sau khi đến mới nghe thấy giám đốc Cao nói chuyện điện thoại, hình như là đang nói cho ai đó chỗchúng ta, em cứ tưởng là bạn của anh ta muốn tới, ai dè lại là Chiếm lão đại xuất quỷ nhập thần, không phải báo chí đang nói bọn họ ở Paris sao? Ngờ đâu đã về rồi!” “Mặc kệ! Em đánh hết chỗ tài liệu này cho chị, 100 năm nữa cũng đừng mong xuống gặp Quản Dịch!” “Một trăm năm? Em không muốn sống nữa,chị bóp chết em đi!” Đinh Tiểu Đại lớn tiếng gào thét, cho đến khi tiếng thang máy vang lên. Vừa quay đầu lại đã thấy Quản Dịch, cô nhóc nói nhỏ vào tai Ôn Noãn:”Hahaha, người tính không bằng trời tính, ngay cả ôngtrời cũng bị rung động trước mối tình si của em mà phá hoại quỷ kế củachị.” Ôn Noãn che miệng, cao giọng nói với Quản Dịch,”Cậu đã gặp sắc nữ bao giờ chưa?” Đinh Tiểu Đại lập tức bị dọa ngu, tay ở dưới bàn liều mạng véo chân cô. Quản Dịch cười hì hì:”Tiểu Ôn muội muội, ai là sắc nữ?” Ôn Noãn chỉ chỉ vào Đinh Tiểu Đại,”Nó—Oái—-mê Chiếm tổng.” Lén lút xoa đùi, nhóc con này xuống tay độc ác quá. Đinh Tiểu Đại đỏ mặt, ngượng ngùng đốidiện với ánh mắt nghiền ngẫm của Quản Dịch:”Chị Ôn đùa em đấy, em khôngmê Chiếm lão đại đâu.” Ôn Noãn tiếp lời:”Aha, không phải Chiếm tổng thì là ai? Chẳng lẽ—a,aa—-“ Một bàn tay vội bịt miệng cô lại không cho cô nói. Quản Dịch cúi người, cùng Đinh Tiểu Đạinhoài người lên bàn, nhìn vào đôi mắt to của Ôn Noãn:”Tiểu Ôn muội muội, thẳng thắn mà nói tôi lại cảm thấy cô thích Chiếm Lão Đại hơn.” Ôn Noãn trợn tròn mắt. Quản Dịch nhìn máy tính cô bĩu môi:”Mật khẩu bảo vệ là 1399, tiểu Ôn muội muội muốn bên nhau trọn đời với ai?” Đinh Tiểu Đại tò mò hỏi:”Cái gì mà bên nhau trọn đời?” Quản Dịch lấy tài liệu đập vào đầu cônhóc:”Sinh nhật Chiếm lão đại là mùng 3 tháng 1, chị Ôn nhà em là mùng 9 tháng 9, em nói còn cái gì trọn đời nữa?” Mặt Ôn Noãn đột nhiên đỏ lên, lập tứcđứng dậy, hừ lạnh ra tiếng:”Có bản lĩnh Quản Dịch cậu chuyển lên tầng 66 làm đi, tôi xem cậu bảo vệ nha đầu kia được bao lần?” “Hu! Hu hu hu!” Đinh Tiểu Đại ôm tàiliệu chạy nhanh về phía trước, vừa quay đầu lại cười với Quản Dịch đangnhăn mặt đi theo, vừa hét to:”Chị yêu! Chị đừng giận chó đánh mèo nhé,không liên quan đến em!!! Ha ha, sắc nữ vô tội! Tiểu muội vô tội! Ohyeah!” Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng ngồi trênsofa, khi Ôn Noãn đẩy cửa vào nghe thấy tiếng Đinh Tiểu Đại thét to, Cao Phóng cười rộ lên:”Cái gì vộ tội thế?” Đinh Tiểu Đại đặt tài liệu xuống, lè lưỡi:”Không có gì. Đúng rồi, giám đốc Cao, sau này anh sẽ bên nhau trọn đời với ai?” Quản Dịch cười khúc khích, Ôn Noãn mặt đỏ bừng, xấu hổ mang theo hận ý trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Đại. Chiếm Nam Huyền hơi biến sắc, đôi mi dài run rẩy. Chỉ có Cao Phóng không hiểu:’Trọn đời gì cơ—“ “Được rồi, họp đi.” Chiếm Nam Huyền chặn ngang anh ta, khi ánh mắt lướt qua mặt Ôn Noãn bên môi không nhịn đượclại khẽ mỉm cười, anh cầm lấy một tập hồ sơ trên bàn,”Tối hôm qua DươngVăn Trung của Viễn thông Đại Hoa hẹn tôi ăn tối, kế hoạch của Đại Hoa là nửa năm nữa tiến hành chuyển đổi hệ thống kinh doanh, công trình nàyrất quan trọng với bọn họ, ý Dương Văn Trung là hy vọng chúng ta có thểtham gia.” Cao Phóng ngạc nhiên nói:”Dự án này đầunăm Đại Hoa cũng đã xin phê chuẩn lập hồ sơ, nhưng không biết vì nguyênnhân gì lại chậm chạp không tiến hành, trong ngành đều biết Viễn ThôngĐại Hoa là khách hàng lâu năm rất thân thiết với Đại Trung, tôi vốn nghĩ Đại Trung sẽ điều người hợp tác với bọn họ cho nên mới không theo, tạisao bây giờ Dương Văn Trung lại tìm đến chúng ta?” “Cho dù ông ta xuất phát từ nguyên nhângì, nếu đã chủ động tìm tới, tôi không có lí do không nhận bát canhnày.” Thấy Ôn Noãn vẫn cúi đầu, ngừng một lúc, anh hỏi:”Sao không nóigì, có ý tưởng gì phải không?” Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra:”Nhất định phải nhằm vào Đại Trung sao?” Nụ cười bên môi anh lặng lẽ biến mất:”Cô mới vào Thiển Vũ ngày đầu tiên?” “Tôi chỉ cảm thấy đây không phải là phương pháp kinh doanh đúng đắn.” Anh lạnh nhạt nói:”Đừng dễ dàng kết luận như vậy, đúng hay không không phải nhìn vào quá trình mà là kết quả.Nếu cô cảm thấy bất tiện có thể không tham gia dự án này.” Cao Phóng và Quản Dịch hai mặt nhìn nhau. Ôn Noãn thả tài liệu đang cầm trong tay xuống mặt bàn:”Tốt, vốn dĩ tôi cũng thiếu kinh nghiệm.” Trước khi cô đứng lên, Chiếm Nam Huyềnnắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào cô mười giây, giọng nói vốnlạnh lùng trầm lắng của anh trở nên mềm mỏng khác thường:”Cô nghĩ kĩ rồi chứ?” Cô cúi đầu nhìn anh, một lúc sau, bìnhtĩnh nói:”Gần đây chúng ta đã cướp không ít mối làm ăn của Đại Trung,cho dù anh có chỗ nào bất mãn với bọn họ cũng nên nguôi giận, cần gìphải đuổi cùng giết tận?” Anh hừ lạnh một tiếng:”Chỉ bằng những lời này của cô, tôi cam đoan Đại Trung sẽ chết không toàn thây.” Cảm xúc ẩn dấu nhiều năm rốt cuộc thoátkhỏi bóng tối tràn ra theo sự nganh ngạnh của anh, cô muốn rụt tay lại,nhưng mà sự giãy dụa yếu ớt ấy rất nhanh bị thất bại trong bàn tay anh,cô mím môi, đè giọng nói:”Buông ra.” Trận giằng co căng thẳng này hoàn toànchọc anh nổi điên, tay vung mạnh ra, cô lập tức ngã xuống sofa, anh độtnhiên đè người lên, hoàn toàn không để ý đến sự im lặng bất chợt trongphòng, tất cả mọi người ở đây đều là râu ria ngoài lề, ánh mắt lạnh lẽonhư tảng băng trôi, anh khóa chặt hai mắt cô:”Hôm qua tôi đã nói với emnhững gì? Mới thế mà đã quên không còn một mảnh?” Cô với tay chống mạnh trong ngực anh,nhưng cố thế nào thắt lưng cùng đôi chân dài cũng không thể thoát khỏithân hình đang áp xuống của anh, sự kháng cự mỏng manh cuối cùng trở nên xấu hổ và uể oải. “Anh đứng lên mau!” Đáy mắt thu hết sự bất lực của cô, hai con ngươi như hai tảng băng rất lâu sau mới thoáng tan đi. Anh đứng dậy đồng thời cũng cầm cổ taykéo cô lên, tựa như không có việc gì nhếch miệng nói với Cao Phóng vàQuản Dịch:”Làm phiền, cho chúng tôi xin vài phút.” Hai người vô cùng xấu hổ nhanh chóng rời khỏi hiện trường ác liệt, đóng chặt cửa lại. Sau khi Chiếm Nam Huyền quay về bàn làm việc, con ngươi phiếm ra ý cười:”Tôi nghĩ có chuyện nên vẫn nói cho em thì tốt hơn.” “Anh nói đi.” “Có người nhìn thấy Chu lâm Lộ quan hệ với một cô gái ở Ma Cao.” Cô cười cười:”Anh ấy luôn có rất nhiều bạn gái.” “Lần này có lẽ khác.” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hô hấp, mở ra, không hề lảng tránh anh:”Cảm ơn anh, tôi biết rồi.” Miệng anh nhếch lên:”Đừng ngại.” “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” “Ồ?” Anh không hứng thú đáp lại, cúi đầu mở hồ sơ ra. “Nếu anh không phản đối, tôi muốn xin từ chức.” Tập hồ sơ vừa mở ra chậm rãi khép lại, đặt sang một bên, anhngẩng đầu nhìn vào đôi mắt yên lặng của cô,”Về chuyện dự án của Đại Hoa, tôi vốn đang định nhường cho Đại Trung, em đã từ chức, càng tiện chotôi, mặt tăng mặt phật không cần phải nhìn nữa.” Cô mỉm cười:”Tôi chúc Chiếm tổng thành công, việc làm ăn của Thiển Vũ không ngừng phát triển,” Anh cũng cười:”Tôi còn chưa kịp nói choem, dự án cải tạo lần này của Đại Hoa bao gồm đổi mới thiết bị, bởi vìDương Văn Trung và Ôn Nhu có chút quan hệ riêng, cho nên bọn họ đã địnhsẽ nhập hàng từ một doanh nghiệp Singapore có lượng tiêu thụ đứng thứ 5toàn cầu—công ty Singapore kia có mối liên hệ sâu sắc với Ôn Nhu, nhưngmà cùng một dạng phân phối tôi có thể hợp tác với No. ONE cung ứng chiết khấu có lợi nhất cho bọn họ, vậy nên mong em nói với Ôn Nhu một tiếng,lần này tôi thật xin lỗi.” Ôn Noãn kinh ngạc cắn môi, không nhịnđược có chút oán hận, tính cách lại vô cùng cứng rắn:”Anh yên tâm, nhấtđịnh tôi sẽ nói giúp anh.” Nói xong định xoay người đi, đã thấy một bóng xanh bay đến, cô kinh hoảng đứng tại chỗ, bất chợt vô số tranggiấy tung bay trong không trung, tập hồ sơ bằng da màu xanh bị Chiếm Nam Huyền ném sượt qua vai cô 1 cm rơi xuống mặt đất, âm thanh va chạm vang lên. Hai người oán giận nhìn nhau qua những trang giấy lững lờ bay. Anh mở miệng trước, ngữ điệu càng nhẹ và càng lạnh hơn lúc trước:”Đại Trung tôi đã hủy ý định rồi, còn em, tự cầu phúc đi.” Giấy còn chưa rơi xuống mặt đất, cô không nói một tiếng xoay người đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]