Chiếc đèn chùm pha lê lớn rủ xuống từtrần tầng hai, tầng trên tầng dưới nối liền với nhau bởi một cái cầuthang hình xoắn ốc, cả phòng tiệc bố trí theo phong cách sân vườn màutrắng, phía ngoài còn có một hoa viên nhỏ, đồ trang trí trong phòng xahoa, dụng cụ dùng bữa làm bằng bạc dưới ngọn đèn lung linh càng tôn thêm vẻ quý giá. Ôn Noãn mỉm cười bước theo sau Chiếm NamHuyền, mỗi khi nhìn thấy gió trong mắt anh mới sóng vai tiến lên, LưuVân bước đến nhẹ giọng nhắc nhở, những người bắt tay với anh là ai ởcông ty nào, thỉnh thoảng Chiếm Nam Huyền cũng giới thiệu một số thànhviên hội đồng quản trị hay tổng giám đốc nào anh quen thân cho cô biết. Một đường hỏi thăm cho đến trung tâm cănphòng, hai người đàn ông tướng mạo giống nhau đi về phía bọn họ, mới điđược hơn ba bước chợt gặp vị nào đó khoảng hơn bốn mươi tuổi đang cườiha hả:”Chiếm tổng, cửa hàng mới của chúng tôi sắp khai trương, đến lúcđó không biết có thể mời phu nhân của ngài đến cắt băng không?” Chiếm Nam Huyền cười nhẹ:”Phan tổng để mắt như vậy, tôi thay Nhất Tâm xin cảm ơn trước, lại đây, tôi giới thiệuvới mọi người, vị này chính là tân thư kí Ôn Noãn của tôi.” Quay đầu nói với Ôn Noãn:”Hai vị này làtổng giám đốc Phan Duy An và phó tổng giám đốc Phan Duy Ninh của ÍchChúng, Ích Chúng phát triển rất mạnh, gần đây dự tính trình làng hệthống quản lý kinh doanh và tiêu dùng mới nhất, vụ làm ăn này có thểgiúp đỡ chúng ta.” Ôn Noãn cười quyến rũ:”Sau này mong hai vị Phan tổng chỉ bảo nhiều.” Phan Duy Ninh khá trẻ khoảng trên dưới 30tuổi, đôi mắt hoa đào dừng trên khuôn mặt Ôn Noãn, nắm lấy tay cô nửađùa nửa thật nói:’Tên của Ôn tiểu thư thực đặc biệt, Chiếm tổng ngài quả nhiên kiếp trước tu luyện được phúc khí, chẳng những bạn gái dung mạotựa thiên tiên, ngay cả thư kí cũng đẹp như Điêu Thuyền.” Ôn Noãn mỉm cười rụt tay lại:”Phan phó tổng thật biết nói đùa, một người dong chi tục phấn như tôi sao có thể so sánh được.” Chiếm Nam Huyền cười cười, ánh mắt xẹt qua gương mặt cô, nhìn vào hai người khác:”Xin lỗi hai vị không thể tiếpchuyện, tôi phải ra chào hỏi Đỗ tổng một tiếng.” Phan Duy An nói:”Đi đi, cậu cũng vội mà, lát nữa chúng ta bớt thời giờ nói chuyện về dự án kia được chứ?” “Không thành vấn đề, một giờ sau tôi tới tìm ngài.” Sau khi gật đầu với hai người kia anh đưa Ôn Noãn đi, đi xa rồi mới hờ hững nói:’Cách tên tiểu nhân đó ra xa một chút.” Ôn Noãn cười cười, không nói lời nào. Vất vả mãi mới đi hết một vòng xã giao hơn trăm vị nhân sĩ đứng đầu giới thượng lưu, thừa dịp Chiếm Nam Huyền bịvị thiên kim tiểu thư nào đó cuốn lấy, cô lui về phía cửa sổ khôngngười, chậm rãi uống nước trái cây trong tay, sau đó nhìn thấy Chu LâmLộ mang theo bạn gái từ cửa tiến vào. Gần như là cùng lúc anh ta cũng nhìn thấy cô, xa xa nhếch miệng cười về phía cô, cô nhấc cái ly trên tay với anh ta. Sau khi Chu lâm Lộ nói nhỏ với bạn gái vài câu bèn đi tới chỗ cô, đến khi anh ta đứng trước mặt cô, cô vẫn dựa bên cửa sổ không nhúc nhích, chỉ mỉm cười:’Hi” Chu Lâm Lộ quen thuộc gẩy gẩy tóc mai của cô. “Anh thích dáng vẻ chúng khi buông thả.” Cô ung dung làm bộ lơ đãng đảo qua bạn gái của tất cả mọi người trong phòng, nói:”Sao anh may mắn thế? Còn đẹp vàkiêu ngạo hơn cả Bạc Nhất Tâm.” Chu Lâm Lộ cười hì hì:”Có đẹp cũng không bằng em, nếu anh mà biết em tới, cho dù có là tiên nữ cũng không mang.” “Nói còn hay hơn cả hát, làm khó em không thể nào tìm thấy anh.” “Anh đi Florida đàm phán một hạng mục đầutư, mới về lúc trưa.” Anh ta liếc mắt nhìn Chiếm Nam Huyền đằng xa,“Chuyện Lãnh thị lần trước hắn ta không gây phiền toái gì cho em chứ?” Ôn Noãn thở dài:”Quả nhiên là anh cố ý, sao lại vội vã đẩy em vào nước sôi lửa bỏng thế hả?” Anh ta nhướn mày:”Đương nhiên, trước kia mấy vụ này anh nói thế nào em cũng không chịu tới, thế mà bây giờ lại đi dự cùng hắn.” Ôn Noãn cười, cũng không để ý đến lời anh ta, hỏi:”Vụ làm ăn với Lãnh thị bị mất có ảnh hưởng lớn tới Đại Trung không?” “Chắc chắn lớn.” Cô nhíu mày:”Vậy tại sao rõ ràng là anh biết anh ấy thận trọng như thần thế mà lại đổi bìa hồ sơ dự thầu?” Đôi mắt đen điêu luyện của Chu Lâm Lộ hiện lên sự đắc ý:”Bởi vì anh cố ý vứt con mồi này ra để dụ hắn, cái anh thả là lâu dài, chỉ chờ hắn ta mắc câu.” Cô ngẩn ra:”Anh bẫy anh ấy?” “Đó là đương nhiên, nếu không sao anh phải lao tâm khổ tứ theo Lãnh Như Phong diễn trò?” Anh cầm tay cô khẽ vuốt ve chiếc nhẫn mộtnăm trước anh đeo cho cô,”Lâu rồi không khiêu vũ với em.” Ý niệm cùnglúc, liền vươn tay tháo trâm cài tóc sau đầu cô xuống. Không ngờ anh ta lại có động tác này, ÔnNoãn khẽ “Ai” một tiếng, sợi tơ đen mềm mại như nước chảy xuống, lạigiống như tấm lụa đen tinh khiết như ngọc sáng không tiếng động lướt nhẹ ở trên không trung, đưa tới ánh mắt chăm chú xung quanh. Chu Lâm Lộ nhìn bộ âu phục chỉnh tề trênngười cô ngao ngán lắc đầu:” Sớm biết thế này anh đã bảo người mang mộtbộ lễ phục đến.” Trong đại sảnh không có tiếng nhạc khiêuvũ, chỉ có vài nhóm người tụm năm tụm ba nói chuyện nhỏ, đột nhiên thấyanh ta phất tay về hướng nào đó, sau đó điệu nhạc waltz vang lên thaythế cho khung cảnh thanh tĩnh, anh khom người chìa tay về phía cô tạothành một dáng mời. Người bên cạnh lập tức tránh ra, mỉm cười cổ vũ hai người họ. Anh mặc dù bị mất đi một vụ làm ăn, nhưngtrước mặt mọi người lại biến thư kí của Chiếm Nam Huyền trở thành củamình, cũng coi như hấp dẫn ánh nhìn mọi người, trong cái vòng lẩn quẩnnày ai thắng ai thua? Còn quá sớm để luận bàn cao thấp. Đây là tình cảnh Ôn Noãn thích sao? Không thấy như thế. Đây là tình cảnh cô ghét sao? Cũng chưa chắc. Đối với cô mà nói cũng không có gì quantrọng, giàu có và hoa lệ thế này cô cũng không muốn, cho dù là Ôn Nhuhay là Chu Lâm Lộ, chỉ cần bọn họ thích thì thế nào cũng được. Cô phối hợp với Chu Lâm Lộ tạo ra vô vànkiểu dáng tuyệt đẹp, ngón chân chuyển dời như nước chảy mây trôi biển ảo hàng vạn hàng nghìn, hấp dẫn người xem vây quanh và những tiếng vỗ taynhư sấm, vũ khúc vừa kết thúc, Chu Lâm Lộ kéo cô ra phía sau trong dư âm tiếng nhạc chưa dứt. Trong hoa viên anh liên tục hôn lên mặt cô. “Đi theo anh.” Anh ta nói. Cô không nhịn được cười:” Trước bỏ trốn đến chân trời góc bể, sau tình đến chết không thay đổi.” Anh thất vọng bóp cổ cô:”Nói! Em có yêu anh không?” Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, cái này còncần hỏi sao? Cô giơ tay trái của mình lên lần thứ 1001 ẩn tình đáp:”Emthề, đến khi sông cạn đá mòn.” Trong mắt anh bốc lên mấy ngọn lửa nhỏ,suýt nữa muốn giật tay cô xuống, hận nghiến răng:”Anh và Chiếm NamHuyền, nếu nhất định phải chọn một người, em chọn ai?” “Điều kiện tiên quyết là gì?” “Điều kiện tiên quyết anh thực sự, không, thích, không muốn em lại ở bên cạnh hắn.” “Em cũng không thích mỗi ngày anh đều thay đổi bạn gái, em muốn anh ở bên cạnh em, anh muốn không?” “Nằm mơ.” Anh ta trực tiếp cự tuyệt, vênhmặt lên nhìn cô bằng nửa con mắt:”Ngu mới vì một cái cây mà buông tha cả khu rừng rậm.” Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng nép phía sau cánh cửa, cô mỉm cười như cũ:”Này, rừng rậm của anh đang đợi anh kìa.” Thở dài một tiếng, môi anh dừng lại thậtlâu trên trán cô, sau đó xoay người rời đi, khi đi tới cửa bỗng nhiênquay đầu lại, chỉ thẳng tay vào cô, trong mắt dường như hiện lên một lời cảnh báo lạnh lùng:”Về sau đừng tùy tiện hỏi vấn đề ngu xuẩn này kẻo có một ngày anh gật đầu, đến lúc đó em hối hận cũng không kịp đâu.” Cô không nói, mỉm cười nhìn anh ta đi vào thân mật ôm cô gái kia, cho đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt cô. Hoa viên trong bầu trời đêm mùa hè im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tiếng con trùng thì thầm với nước, mộtgiọng nam nhỏ lúc này khẽ rơi xuống chỗ không khí cô đang đứng, “Cô chọn ai?” Cô ngẩng đầu, Chiếm Nam Huyền đứng trênban công tầng hai hai tay nắm chặt vào nhau, cúi người xuống thành lancan chạm khắc tinh xảo nhìn cô. “Điều kiện tiên quyết là gì?” Tia sáng trong đôi mắt đen thẳm vô tận của anh như chợt lóe:”Không có điều kiện tiên quyết.” “Không có điều kiện tiên quyết thì chọn thế nào?” “Nhất định phải có điều kiện tiên quyết?” “Đương nhiên, ví dụ như nói chọn huynh đệhiển nhiên sẽ là Chu Lâm Lộ, chọ bạn bè anh lại hơn, nếu chọn người yêuthì cả hai người đều là hạng nhất, nếu chọn chồng——“ Cô cười yếu ớt,đồng tử trong suốt như gương,”Hai người đều không thích hợp.” Cần, haykhông; buông, hay không….bất cứ sự lựa chọn nào đều có điều kiện tiênquyết. “Người cô muốn lấy——–“Bàn tay bỗng nhiênchống lên lan can, dùng khí lực lớn nhảy vọt mấy mét xuống dưới, khi lời nói còn đang phấp phới giữa không trung, thân ảnh như ma quỷ của anh đã chắn đường cô đi:”Là ai cũng có thể, hay là chỉ với Chu Lâm Lộ?” Động tác lỗ mãng của một đứa bé hơn mườituổi thật không giống hành động một người đàn ông chín chắn như anh làmra, nhưng anh vẫn làm, trong chớp mắt nhảy xuống không hề lo lắng, hànhvi không tương xứng với thân phận này của anh khiến trong lòng cô dânglên một cảm giác kì lạ, nghĩ muốn nhẹ nhàng thoái lui, lại bị anh nắmchặt đằng chuôi. Cô đành phải chống chế:”Lâm Lộ là bạn trai tôi.” Thân phận này biểu thị một sự đặc biệt, chính là anh ta và côthân mật là chuyện đương nhiên. “Tôi là ông chủ của cô——–cho nên thế nàytrở thành——–quấy rối?” Anh giễu cợt, ngón tay khi nói chuyện luôn quấnquanh lọn tóc đen của cô đột nhiên giật lại. Trên đầu đầu nhiên truyền đến một trận đau đớn khiến cô không thể không dựa vào người anh, mắt cụp lại trước sauchỉ nhìn vào cổ áo anh, thật ra cô không nên biết, nhưng trong lòng lạihiểu rõ, sự tức giận của anh là từ chính sự lựa chọn của cô mà ra, ChuLâm Lộ là bạn trai cô, mà anh, đến tận lúc này cô vẫn cung kính coi anhnhư thần thánh. Anh rất lâu không lên tiếng, lâu đến mức cô đành ngẩng đầu lên. Con ngươi lọt vào trong tầm mắt cô như một mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, có một sự mông lung mê hoặc lòng người,tựa như nhiều năm biệt ly cách trở sông dài biển rộng chưa từng tồn tại, cô cuối cùng vẫn đứng trước mặt anh, là thời gian rốt cục vẫn kéo haingười lại gần, nhưng cũng là thời gian kéo hai người ra xa hai bờ đạidương, ngoảnh đầu lại trong 2500 đêm tối, anh cho tới bây giờ cũng chưanhìn rõ diện mạo của cô, ngay đến cả hình bóng để hoài niệm cũng khôngcó. Cô cúi đầu xem giờ:”Qua 5 phút nữa anh nên đi gặp Phan tổng của Ích Chúng.” Anh chậm rãi buông tóc cô ra, cảm xúc đãkhôi phục như cũ:”Cô quả là một thư kí tận tâm tẫn trách.” Ngữ khí lạnhnhạt như bình thường, làm người ta nghe không ra anh đang ca ngợi hay là đang châm chọc. Cô cười cười lướt qua anh, đẩy cửa đi vào, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi trong sự vây quanh của những ánh đèn rực rỡ, trong đầu lần đầu tiên hiện lên một ý nghĩ muốn bỏ về giữa chừng. Một bóng người lẻ loi vẫn đứng trong hoaviên, đầu ngón tay lơ đãng sờ lên chóp mũi, có một vài mùi thơm như cónhư không, giống như thái độ ôn hòa của cô đối với anh, giống như mơ hồcó chút gì đó, nhưng anh lại không thể nắm lấy, bởi vì tốc độ lẩn trốncủa cô còn nhanh hơn cả dự đoán của anh. Chẳng qua, đây lần cuối cùng. Ngẩng đầu nhìn vòm trời xa trong màn đêm tối, thật lâu sau, đôi môi anh mới nhếch lên một nụ cười nhạt rét lạnh kinh người. Hai năm, mất hai năm anh mới chuẩn bị xong cho cô một bình đựng di cốt, lớn đến mức———–đủ để kiếp này cô vĩnh viễn không thể siêu sinh. Liên tục mấy ngày nay Phan Duy Ninh của Ích Chúng đều gửi hoa tới tầng 66 của Thiển Vũ. Buổi sáng là một bó hoa Bách Hợp lớn, trưa là hoa Thiên Điểu cao nửa người, chiều là hoa Tulip màu xanh, mỗi ngàyđều như thế, nhờ cái miệng nhỏ chu ra của mấy cô tiểu thư khu lễ tân tận tình phát thanh, chẳng mấy chốc mọi người trong tòa nhà lớn đều biết,đến ngay cả bác lao công tầng 66 cũng cười mờ ám nhìn Ôn Noãn, ánh mắtdường như có thâm ý khác. Có ngày nhân viên đưa hoa đến trở về vừavặn bị Chiếm Nam Huyền nhìn thấy, anh chỉ mỉa mai nhếch miệng, dường như tình hình này đã sớm nằm trong dự tính của anh, không nói gì đi vào văn phòng của mình. Phan Duy Ninh ra tay tặng hoa vô cùng kiêu ngạo, nhưng ngoại trừ bỏ thiệp vào hoa ra, người chưa từng xuất hiện,ngay cả điện thoại cũng không gọi một cú, điều này làm cho Đinh Tiểu Đại suốt ngày ép hỏi Ôn Noãn cũng không tìm ra nguyên cớ vô cùng ngạcnhiên. Chỉ có Ôn Noãn thầm than trong lòng, vịPhan phó tổng kia chắc không hiểu, loại người chết bởi tấn công lãng mạn bằng hoa, chỉ có những nữ sinh ngây thơ mới vào đời cõi lòng khao kháttình yêu mới có tác dụng, còn trong mắt bà cô già như cô đây chỉ là mộttrò đùa nực cười, không hơn. Lúc nghỉ trưa, thừa dịp Chiếm Nam Huyền không ở Đinh Tiểu Đại lại ôm mì tôm tiếp tục cậy miệng Ôn Noãn. “Ngất bình thường, như em đây này, cho dùđáy lòng tràn ngập ngưỡng mộ nhưng tự biết phân lượng của mình, cho nênchỉ nhìn từ đằng xa không dám lại gần. Còn ngất tương đối, chính làTrương Đoan Nghiên của bộ phận kế hoạch, nữ sinh khắp thiên hạ có aikhông hâm mộ Vương Tử ( một ca sĩ trẻ nổi tiếng ở Đài Loan)? Biết rõ làmộng nhưng vẫn không thể khống chế được mà cuồng dại, nhưng lại không hề có một chút dũng khí nào, cho nên cũng chỉ có thể thầm thương trộmnhớ.” “Nói đã hay mà còn sâu sắc, thế ngất nặng là thế nào?” Đinh Tiểu Đại bĩu môi:”Ngất nặng là loạiem không thích nhất, ỷ mình có vài phần tư sắc mà dã tâm cao ngất, mơtưởng có một ngày trèo cao hoặc Kim Ốc Tàng Kiều, cũng không tự đếm xemmình có bao nhiêu phân lượng, chỉ biết si tâm vọng tưởng, Đỗ Tâm Đồng bộ phận kĩ thuật chính là điển hình.” Ôn Noãn cười:”Chỉ cần Chiếm tổng một ngàychưa lập gia đình, cô ta muốn tham gia cạnh tranh cũng không thể bị chỉtrích nặng nề.” Đinh Tiểu Đại mắt nhanh như chớp liếc nhìn tứ phía, chắc chắn tầng 66 không còn ai, mới thấp giọng nói:”Chị Ôn,chị đừng nói giúp con mụ ấy, em nói cho chị, mụ ta từng nói xấu chị ở bộ phận kĩ thuật đấy.” “Ồ.” Đinh Tiểu Đại vô cùng đắc ý nói một nửagiữ một nửa, chỉ còn chờ Ôn Noãn mở miệng hỏi, ai ngờ cô chỉ “Ồ” mộttiếng rồi không nói gì nữa, dường như thích thú bị khoét đi, cô khôngkhỏi có chút thất vọng:”Chị không muốn biết mụ ta đã nói gì sao?” Ôn Noãn làm bộ trầm tư:”Nói chị không biết xấu hổ?” Đinh Tiểu Đại cười khúc khích:”Đoán đúngrồi! Mụ ta nói chị chẳng qua là dựa vào mối quan hệ giữa Chiếm tổng vàchị gái mới ngồi lên được vị trí này.” Ôn Noãn cực kì kinh ngạc:”Cô ta lợi hại như vậy? Biết cả mỗi quan hệ của chị chị và Chiếm tổng?” Đinh Tiểu Đại ngạc nhiên:”Thì ra chị gái chị thực sự quen Chiếm tổng?” Ôn Noãn nghiêng đầu, có chút oan ức:”Quenlà quen, nhưng ngay cả chị cũng không biết chị ấy và Chiếm tổng rốt cuộc có quan hệ gì.” Đinh Tiểu Đại tức giận vươn tay đánh cô:”Uổng em đối với chị moi tim rút phổi, chị lại trêu em.” Cô cười khanh khách né tránh, Đinh Tiểuđại càng tức liên tục đánh tới, cô sợ vội vã chạy ra khỏi bàn, kết quảbị truy đuổi chạy loạn khắp tầng 66, vừa trốn vừa cầu xin tha thứ:”Bà cô nhỏ à, chị sai rồi, đại nhân em có phao cứu sinh cỡ lớn có thể chốngthuyền.” Đinh Tiểu Đại thét chói tai:”Cái eo ong 24 tấc vô cùng chuẩn của em chị dám nói là phao cứu sinh, hãy xem đòn mông giáng 18 chưởng của ta đây.” “Trời ơi! Chị xin em, em trẻ con đừng giận chị ngươi lớn——-Á! Chị sai rồi, em không phải là trẻ con, em là phụ nữ. Em là nữ đại hiệp lãnh đạm tiêu hồn có đòn Như Lai Thần Chưởng sét đánh vô địch thiên hạ, em tha cho chị đi!” “Không được! Chờ bản hiệp nữ phát xongliên hoàn chưởng cùng cái mông tôn quý rồi nói sau.” Đinh Tiểu Đại hưngphấn máu bốc phừng phừng, bàn tay nóng lòng muốn tỷ thí giơ lên cao, mắt thấy hiểm họa từng bước tiến đến, Ôn Noãn kiên tục hét lên sợ hãi:’Cứumạng! Mọi người ơi! Tôi không sống được nữa rồi!” Dưới tình thế nguycấp, cô hoảng sợ không biết đâu mà lần chui tọt vào thang máy mới mở ra. Chiếm Nam Huyền chỉ thấy bóng dáng xinhđẹp thoáng qua, không kịp suy nghĩ theo bản năng kéo cô bảo vệ tronglồng ngực, đồng thời vội vàng bắt chặt lấy cổ tay không thể thu lại được của Đinh Tiểu Đại. Đinh Tiểu Đại lập tức kêu thảm thiết:”Đau quá!” Ôn Noãn lúc này mới phản ứng, hoảng loạn kéo ống tay áo anh:”Nam Huyền, bọn em chỉ đùa thôi.” Trong nháy mắt anh ngẩn ra, không biết làbởi vì lời của cô hay là vì cách xưng hô của cô đối với anh, bình tĩnhnhìn gương mặt như hoa đào của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt anh khônghề che dấu như thế, giống như lốc xoáy nước sâu, hút lấy cô không hềbuông ra như lo lắng, như sợ hãi. Đứng ở bên cạnh Chiếm Nam Huyền Đỗ TâmĐồng trong hỗn loạn và khiếp sợ phản ứng đầu tiên, quát chói tai thànhtiếng:”Các cô đang làm gì? Đây là công ty không phải khu vui chơi! Muốnđánh muốn ồn ào thì về nhà đi, thật không ra gì!” Khi nói chuyện dườngnhư nảy sinh tâm địa độc ác kéo tay Ôn Noãn lôi ra khỏi lòng Chiếm NamHuyền. Ôn Noãn không hề phòng bị nên bị cô ta túm làm cho lảo đảo, Chiếm Nam Huyền nhanh chóng buông Đinh Tiểu Đại ra,giơ tay đỡ lấy cô, nhưng mà cô còn chưa đứng vững đã bị Đinh Tiểu Đạinhanh tay nhanh mắt kéo ra khỏi thang máy. Đinh Tiểu đại liên tục cúi người trướcthang máy:”Thật xin lỗi, Chiếm tổng thật xin lỗi, đều là tại tôi đuổichị Ôn chạy tới chạy lui nên mới va vào ngài.” Nói xong vội nắm lấy tayÔn Noãn đang choáng váng hoa đầu chạy đi. Thấy Ôn Noãn bị kéo đến ngã một cái, anh không tự giác nhíu mày. Đỗ Tâm Đồng hừ lạnh:”Một kẻ không trênkhông dưới không biết xấu hổ, một kẻ ôm ấp yêu thương….thảo nào có tặnghoa thôi mà cũng rêu rao như vậy.” Nói đến đây cô ta cố ý dừng lại,người thông minh bình thường nên biết dừng đúng lúc, tất yếu vẫn phải để ý mặt cấp trên mà duy trì chút phong độ và rụt rè. Chiếm Nam Huyền thản nhiên cười cười,không đáp lại lời của cô ta, anh ở lầu phụ dùng cơm chưa xong trở về,khi chờ thang máy tình cờ gặp Đỗ Tâm Đồng, cô ta cầm tập văn kiện do dựmà kiên quyết đi thẳng về phía anh, nói Quản Dịch không ở đây, cô đốivới dự án của Ích Chúng có chỗ không hiểu, hỏi có thể thỉnh giáo anhkhông, thang máy vừa vặn đến còn không chờ anh trả lời, cô ta không nóigì lập tức tiến vào, một người hỏi một người trả lời thẳng đến tầng 66. Đẩy cửa lớn văn phòng ra, anh quay đầu hỏi người vẫn nhắm mắt theo đuôi phía sau:”Thư kí Đỗ còn chỗ nào không rõ?” “A, vâng—“ tâm ý hoảng loạn vội thu lạiánh nhìn chăm chú trên người anh, Đỗ Tâm Đồng vội vàng mở ra tập vănkiện,”Còn chỗ này—-.” Sau khi quét mắt anh giải thích cho cô ta, Đỗ Tâm Đồng lại tìm thêm mấy chỗ nữa, anh đều giải thích rõ ràng từngcái, cho đến khi cô ta hết lời, rốt cuộc không tìm được cớ tiếp tục ởlại trong văn phòng, cuối cùng đành phải nói:”Cảm ơn Chiếm tổng, hôm nay thực phiền anh rồi, tôi về làm việc trước.” Chiếm Nam Huyền nhếch miệng:”Không sao,thái độ chăm chỉ học tập làm việc thật đáng khen ngợi, nếu các nhân viên khác đều có đức tính này giống cô, tôi tin chắc Thiển Vũ nhất định sẽphát triển rất tốt.” Đỗ Tâm Đồng được khen tươi cười ramặt:”Chiếm tổng anh quá khen rồi, tôi cũng chỉ là vì muốn làm việc thậttốt, tận lực vì công ty, thể hiện giá trị của Thiển Vũ chúng ta.” Chiếm Nam Huyền chăm chú nghe:”Ừm, tinhthần rất đáng khen ngợi.” Vừa gật đầu vừa giống như đáng suy nghĩ gì đó, “Nhưng mà lúc nãy tôi thấy ngay cả một tí nguyên lý cơ bản cô cũngkhông nắm được, xem ra Quản Dịch đã không hướng dẫn tốt cho cô, phảibiết rằng bộ phận kĩ thuật không như những ngành khác, kiến thức lýthuyết phải chắc, cậu ta như vậy chẳng những thất trách, mà cũng tróichặt sự phát triển của cô.” Nói xong cầm lấy bút viết nhanh,”Như vậy đi, công ty có kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, cô giao lại công việc, đi thamgia ba tháng huấn luyện trước, chờ huấn luyện xong trở về để Bích Tạpsắp xếp công việc phù hợp với sở trường và các ưu thế khác cho cô.” Tình thế biến đổi quá nhanh, Đỗ Tâm Đồng khó khắn lắm mới hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch,”Chiếm tổng, tôi…” “Đây.” Chiếm Nam Huyền dịu dàng chặn ngang cô ta, đưa tờ ghi chú ra, “Cầm cái này đưa cho Trì Bích Tạp, nói là tôi tự sắp xếp, cố gắng nhiều nhé, tôi tin dựa vào tiinh thần ham học hỏicủa cô, sau này nhất định sẽ vì Thiển vụ lập thành tích tốt.” Anh nhìnđồng hồ, “Khi ra ngoài bảo Ôn Noãn vào đây.” Đỗ Tâm Đồng không thể không đưa tay ratiếp nhận tờ giấy, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, thấy Chiếm Nam Huyền đã cúi đầu xử lý công việc, hiểu được sự tình đã không còn khả năng cứuvớt, cô ta cũng không dám “hừ”, hai cái đùi giống như bị rút ruột nặngnề lại như không dám lỗ mãng nên đi ra ngoài, tờ giấy trong tay bị móngtay dùng hết sức bình sinh cậy lên. Cô khổ sở làm việc ba năm rưỡi mới có được vị trí hôm nay, không ngờ thông minh bị thông minh hại, biến khéo thành vụng, bị bắt trở lại thành một người mới cần huấn luyện, cái đó so vớitrực tiếp rán cô còn khó chịu hơn. Ngoài cửa Ôn Noãn và Đinh Tiểu Đại đã sớmtrở về, Đỗ Tâm Đồng tràn đầy oán giận không chỗ phát tác, nhìn thấy cáccô trong mắt dường như muốn phun hỏa, nhưng bởi vì giờ phút này người cô ta e ngại nhất đang ngồi đằng sau cánh cửa, vì thế cũng không dám làmcàn quá đáng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái, “Chiếm tổnggọi cô vào.” Loạt xoạt loạt xoạt đi đến trước mặt Đinh Tiểu Đại, ngóntay chỉ đi chỉ lại trên mũi cô, Đỗ Tâm Đồng ép giọng quát:”Thân là nhóccon mà không biết an phận thủ mình! Ở trong văn phòng chạy cái gì màchạy! Muốn chơi thì cũng phải nhìn địa điểm! Nhìn cái dạng ngu ngốc nàycủa cô——“ “Đỗ tiểu thư.” Ôn Noãn lạnh lùng chen vào, người đã đứng dậy, lưng dựa vào bàn khoanh hai tay trước ngực, conngươi trầm tĩnh lúc trước không thấy đâu nữa, thần thái lúc đó có đến ba phần giống Chiếm Nam Huyền:”Ở đây cho dù Tiểu Đại có làm sai cái gì,cũng không tới lượt cô giáo huấn?” Cô không nhúng tay vào chỉ bao quátchuyện, khiến Đỗ Tâm Đồng vốn đang chửi gà mắng chó tức giận suýt nữa nổ phổi, ngón tay nhọn bỗng nhiên chỉ thẳng về phía cô:”Đừng tưởng rằng cô bây giờ ngồi trên vị trí này là giỏi, ai chẳng biết là——“ “Tôi đương nhiên rất giỏi.” Ôn Noãn mỉmcười, cô đã từng trốn tránh, không có hứng thú kết bạn hay kết thù vớingười khác, nhưng điều này cũng không có nghĩa là người khác có thể tùy ý giương oai trong phạm vi quản lý của cô, “Có bản lĩnh cô thử hạ tôi rồi tự mình ngồi vào chỗ đó thử xem, tôi lúc nào cũng đợi.” Một câu nói khiến Đỗ Tâm Đồng á khẩu không trả lời được, cắn môi dưới đến thâm tím, cô ta nhanh chóng rời đi. Ôn Noãn xua tay với Đinh Tiểu Đại, ý bảođừng có phóng vẻ mặt sùng bái của cô nhóc lại đây, xoay người gõ cửa đivào văn phòng của Chiếm Nam Huyền. Chiếm Nam Huyền đứng trước tường, một taychống trên bàn, ánh mắt xuyên qua lớp kính thủy tinh dày màu lam khôngbiết dừng phía chân trời nào, sắc trời u ám phía ngoài tường càng tônthêm bóng dáng có vẻ ngạo nghễ cô độc, tựa như lẻ loi một mình trong thế giới. Nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở anh cũng không quay đầu, chỉ nói, “Lại đây.” Cô đi đến bên cạnh anh, anh nghiêng đầunhìn cô, không hề lên tiếng, chỉ tùy ý nâng tay lên bóp lấy tay cô, làmcô phải bật kêu đau “Á”, thần sắc anh bởi vậy mà thấy có chút không vui, Đõ Tâm Đồng xuống tay quả nhiên nặng, chỉ sợ trên da thịt non mịn kiađã lưu lại dấu tay. “Chiếm tổng tìm tôi có việc?” Cô không thể quan sát hơi hơi lui về phía sau. “Cô và Đinh Tiểu Đại rất hợp nhau?” Cô cười cười:”Tầng 66 cũng chỉ có cô bé ấy và tôi, qua lại nhiều tự nhiên sẽ quen thân thôi.” “Cô bé đó là tôi yêu cầu Bích Tạp đưa lên.” Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, phải biếtrằng có rất nhiều lần bổ nhiệm nhân viên cấp cao anh cũng không hỏi đến, bình thường là tổng hợp ba phương diện phiếu bầu của mọi người, cấptrên đề cử và bộ phận nhân sự sát hạch mới quyết định được, thế nhưnglại để ý đến một cô nhóc, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi. “Rất kinh ngạc?” Cô gật đầu. “Có một lần tôi đi tìm Bích Tạp, tình cờthấy cô nhóc đó hờn dỗi lay qua lay lại tay Bích Tạp, không biết đangcầu xin chuyện gì, cái vẻ mặt nghịch ngợm xấu xa ấy…” Khóe môi khôngnhịn được lộ ra một nụ cười, quay đầu nhìn cô, “Thật giống cô năm đó.” Thái độ tự nhiên trên mặt anh không chútbiến đổi, mí mắt hơi chớp rồi cụp xuống khoảng mười giây, sau đó cô cười cười:”Tôi cũng như vậy à?” “Gì cơ?” “Tôi cũng được anh cho đi lên như vậy?” “Cô không phải. Thẳng thắn mà nói thấyBích Tạp đề cử cô tôi cũng rất ngạc nhiên.” Nhưng, anh chưa từng canthiệp vào quyền hạn của cấp dưới nên cô biết điều anh nói là sự thật,bởi vì cô làm việc ở Thiển Vũ đã hai năm, nếu anh thực sự vì Ôn Nhu haynguyên nhân khác mà muốn điều cô lên tầng 66, không cần thiết phải đợiđến tận hai năm. “Vậy nếu không phải giám đốc Trì đề bạt, anh căn bản không biết đến sự tồn tại của tôi?” Cô nửa đùa hỏi. Phạm vi hoạt động và tầng lớp tiếp xúc làsự khác biệt lớn nhất của nhân viên cấp cao cấp thấp, cho dù cùng làmviệc trong một tòa nhà, rất nhiều người có thể chết già không gặp, hainăm này cô chỉ ngồi phía xa trong bữa tiệc liên hoan cuối năm nhìn anhoai phong ngồi ở bàn chủ tịch. Anh khẽ cười:’Tôi biết cô ở Thiển Vũ.” “Hả?” Con người cao cao tại thượng bận bịu lại biết loại việc bé nhỏ không đáng kể như thế này? “Nhất Tâm nói cho tôi biết, ngày đàu tiên cô đến Thiển Vũ cô ấy đã biết rồi.” Đáp án giống như không ai ngờ đến, lạigiống như có thể đoán được, có phải từ lúc cô trở về Bạc Nhất Tâm đã bắt đầu chú ý hành tung của cô rồi hay không? Cô không hỏi, vấn đề này côthực sự không muốn nói tiếp, chỉ cười nói:”A, quên mất tôi còn tư liệuphải đưa cho Cao Phóng.” Đối với cái cớ trốn chạy của cô anh làmlơ, trong con ngươi nhìn về phía không trung ẩn chưa một tia sâu thẳmkhó lường:”Còn cô? Tại sao lại muốn vào Thiển Vũ?” “Hồ sơ là Lâm Lộ giúp tôi gửi, khi giám đốc Trì hẹn tôi tới phỏng vấn tôi cũng rất ngạc nhiên.” “Không phải là ý của cô?” Anh thờ ơ hỏi, giống như đang muốn xác định gì đó. Ôn Noãn ngừng một chút, mới đáp:”Khi tốtnghiệp anh ấy giúp tôi chuẩn bị tất cả mọi thứ.” Đối với cô mà nói chỉlà một công việc mà thôi, đi công ty nào cũng chẳng sao cả, cho nên hếtthảy đều tùy Chu Lâm Lộ sắp xếp, chính là không ngờ cuối cùng lại tớinơi này. Anh gật đầu, không đáp lại, thần sắc có chút lạnh lùng xa cách. “Tôi ra ngoài trước.” Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Chiếm Nam Huyền mới quay người lại, đôi môi cánh hoa mỏng không biết từ lúcnào đã hằn thành một đường, con ngươi như nổi lên một làn khói rét buốt. Hôm sau, Quản Dịch của bộ phận kĩ thuật đến tìm Chiếm Nam Huyền. “Thực sự đích thân động thủ ra tay đuổi một kẻ bình thường như Đỗ Tâm Đồng về lớp huấn luyện sao?” Anh không đáp hỏi lại:’Nhanh như vậy đã có người nhờ cậu đến cầu tình?” Quản Dịch nhún vai:”Quách học đệ dướichúng ta hai khóa trước nay cuồng dại vì cô ta, điều cô đi ta tôi chẳngsao cả, nhưng học đệ kia là một nhân tài, có thể cho cậu ta một cái ơn.” “Cô ta ba lần bốn lượt mượn cơ hội xuấthiện trước mặt tôi, cho nên tôi mới muốn dạy cho cô ta một bài học.” Nếu tinh lực dư thừa đến mức hoang phí vào chuyện nhàm chán, chi bằng đếnlớp huấn luyện bồi dưỡng thật tốt còn hơn. “Chuyện này cậu xử lý đi.” “Cảm ơn.” Nói xong công chuyện, Quản Dịchcó dụng ý khác nói:”Đỗ Tâm Đồng nói cô ta vì phá hủy bí mật nào đó nênmới bị hãm hại sau lưng, lão đại, có phải đúng lúc đang ôm mùi nephritecủa họ Ôn thì bị cô ta không thức thời ngăn cản, cho nên mới khiến anhcực kì khó chịu?” Chiếm Nam Huyền lạnh lùng liếc anh ta một cái:”Hình như cậu không đợi được lớp huấn luyện, bây giờ muốn đi luôn hả?” “Gì? Phản ứng gay gắt thế, chẳng lẽ anh thật sự đứng núi này trông núi nọ? Vậy Bạc ngọc nữ phải làm sao bây giờ?” Bỗng nhiên Chiếm Nam Huyền nở nụ cười:”Có gì khó, tôi một thê một thiếp không thể cùng hưởng hạnh phúc à?” Quản Dịch há hốc miệng, họ Chiếm đó———hoàn toàn không phủ nhận chuyện “ngoại tình”. “Không thể nào, anh quen cô ta mới đượcmấy tháng? Không được, nói thế nào chúng ta và Nhất Tâm cũng có mười năm giao tình, vì hạnh phúc của cô ấy tôi cái gì cũng không đếm xỉa tới,ngày mai tôi phải theo đuổi Ôn Noãn.” Chiếm Nam Huyền cong môi:”Nếu cậu muốn nửa đời sau đều phải ở căn cứ huấn luyện, cứ việc theo đuổi.” “Ọc, mẹ kiếp! Anh quả nhiên là thật lòng?!” Quản Dịch đau xót kêu gào không thôi. Chiếm Nam Huyền mỉm cười:”Xem ra cậu lại thua rồi, lần này ai thắng?” “Cao Phóng.” Khuôn mặt Quản Dịch hoàn toàn suy sụp, “Cậu ta nói giữa anh và cô thư kí mới có gì đó, bọn em khôngtin, kết quả là cả nhà cái chết.” “Ha ha ha, đúng là thảm kịch nhân gian.” “Hảo huynh đệ, cho em một tin tức độc môn đi———Ôn tiểu muội kia có ý với anh không?” “Sao cậu không hỏi cô ấy xem?” “A ha, có phải anh cũng muốn biết không?”Quản dịch lập tức đứng dậy, “Bây giờ em đi móc tim cô ấy, xem xem trênmặt viết Yes or No.” Thấy bóng dáng cậu ta chạy nhanh như bay, trên mặt Chiếm Nam Huyền chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt nham hiểm. Một gương mặt đẹp trai lại có phần trẻ con không báo trước đột nhiên xuất hiện trước mắt, cho dù là ai cũng sẽ bịdọa shock chết, Ôn Noãn đang vùi đầu làm việc chính là như vậy, bị cáiđầu to của Quản Dịch đột nhiên đáp xuống trước mắt làm hoa dung kinh hãi thất sắc. Cô hồn phách chưa hoàn vỗ vỗ ngực, nửangười trên làm ghế dựa đằng sau nghiêng đến giới hạn cực độ, đưa mắtmình ra xa khỏi mắt Quản Dịch, đề phòng cẩn thận hỏi:”Giám đốc Quản,anh——có việc gì?” Cúi người chống hai khuỷu tay lên mặt bànnâng cằm mình, Quản Dịch chăm chú nhìn cô từ trán xuống dưới:”Làn da nõn nà, miễn cưỡng qua cửa, ngũ quan tinh tế, miễn cưỡng qua cửa, khí chấtlịch sự tao nhã, miễn cưỡng qua cửa, quả thật là một mĩ nhân bại hoại,nhưng mà loại thượng thừa giống cô tìm trong công ty cũng được cả đống,đừng nói là so sánh với Bạc Nhất Tâm, thật không hiểu Chiếm mĩ nam nhìntrúng cô điểm nào.” Ôn Noãn trợ tròn hai con ngươi đen, giống như quá kinh hãi, thấy thế anh ta nói không ra lời. Bên cạnh, cái tai thính của Đinh Tiểu Đạidựng đứng lên, trời ạ! Lão đại thực sự nhìn trúng chị Ôn? Tin tức nàythật kinh người, lực nổ mạnh đến nỗi chắc chắn có thể oanh tạc hai tòanhà Thiển Vũ! Quản Dịch đi thẳng vào vấn đề,”Tiểu Ôn muội muội, Chiếm mĩ nam nói hắn thích cô? Còn cô thì sao? Cô có thích hắn không?” Ôn Noãn xém chút nữa ngã khỏi cái ghế xoay đã nghiêng quá độ, tay chân luống cuống vịn vào mép bàn, đứng vững phủi phủi mấy hạt bụi nhỏ trên vạt áo, cô cố gắng trấn định,”Giám đốc Quản,yêu cầu Ích Chúng mới tăng thêm cậu đã đưa vào phương án chưa? Trướcbuổi trưa Chiếm tổng phải xem qua.” Quản Dịch thất vọng nhìn cô, thử dụ dỗngon ngọt:”Tiểu Ôn muội muội, em không cần thẹn thùng, chỉ cần trộm nóicho anh biết có hay là không thôi.” Tiếng cậu ta chưa dứt điện thoạitrên bàn cô đã vang lên. Ôn Noãn như được đại xá, nói với cậuta:”Ngại quá.” Quay đầu cầm lấy ống nghe, cho dù là ai đầu tiên đều cười dịu dàng hợp lòng người:”Xin chào, văn phòng tổng giám đốc tập đoànThiển Vũ…….Vâng, được…..tôi hiểu rồi….” Bị cô cố ý gạt sang một bên Quản Dịch không vui chu chu cái miệng ra, đứng thẳng dậy rời đi. Đi đi lại lại anh ta mới chợt nhớ ra mộtchi tiết, khi Ôn Noãn nghe thấy Chiếm Nam Huyền thích cô ấy, cảm xúcchợt lướt qua có chút mơ hồ, có chút ngạc nhiên, có chút bi thương không rõ tại sao, một chút khiếp nhược, và một chút nhu tình nông sâu đancài, giống như hàng vạn hàng nghìn ý tứ đột nhiên tụ hợp đầy đủ, khiếncon ngươi tinh tế của cô chợt mất hết ánh sáng, đôi mi dài nhanh chóngkhông tiếng động đè ép phản ứng xuống, chỉ để lại thứ cô cho rằng khôngquan trọng là khuôn mặt ngạc nhiên không che dấu. Sự ngạc nhiên nghi ngờ rõ ràng như vậy,không giống đột nhiên biết người nào đó thích mình, mà giống như có chút kinh ngạc—–tại sao lại là do anh——–Quản Dịch, từ chính miệng nói ra,giống như cô cảm thấy nó có ý gì đó, nhưng bởi vì không quen thân vớianh nên mới giữ lại, không mở miệng truy hỏi nửa câu. Quản Dịch sờ sờ cằm, tình huống này quảthật có chút kì quái, không tự giác quay đầu nhìn Ôn Noãn một cái, dường như tâm trạng cô có chút hoảng hốt——-Quản Dích tát bụp một cái lên mặtmình, sau khi đánh mới giật mình xuống tay quá nặng mà trắng bệch kêuđau. Ngu quá! Anh từ năm 16 tuổi nhập Đại Họcđến nay đã phát minh ra 5 mục sáng chế độc quyền kĩ thuật quốc tế, thiên tài nhi đồng hồi trước bây giờ đã trở thành thiên tài trẻ tuổi 23 xuânxanh chỉ số thông minh không gì sánh bằng, thế nhưng lại bị người ta lợi dụng! Thảo nào Chiếm mĩ nam nói chuyện dễ nghe như vậy! Mười năm nay có khi nào anh ta từng tán gẫu với bạn bè về Bạc Nhất Tâm đâu? Vừa rồi chỉ nói dăm ba câu đã dễ dàng thừa nhận có ý với Tiểu Ôn muội muội, đơngiản chỉ muốn mượn mồm Quản Dịch anh để reo rắc mầm mống bán tín bánnghi lo được lo mất trong lòng tiểu Ôn muội muội thôi. Cái tên vô sỉ âm hiểm kia vốn dĩ không để ý đến câu trả lời của cô ấy, anh ta rõ ràng muốn trêu chọc tình cảm củacô, nhưng lại không muốn tự thân xuất chinh, mà phái người như thực nhưgiả thử cô, vì vậy, ám muội giữa anh ta và cô ấy càng trở nên khó giảithích, mà điều này càng khiến con tim của phụ nữ thêm phần hoảng loạn. Loại người thành thạo mọi chuyện như CaoPhóng khẳng định sẽ không nhúng tay vào, cho nên ma trảo của Chiếm NamHuyền mới có thể hướng về phía kẻ tự động dâng đến tận cửa là anh, thậtsự là gặp người không tốt, vào đời chưa lâu đã phải chịu một phen chuaxót rồi. Nhưng mà, tại sao Chiếm mĩ nam lại dùngthủ đoạn tình trường trước nay chưa từng xuất hiện để đối phó với mộttiểu muội muội chứ? Điều này thật quá không bình thường. Sau khi Quản Dịch trăm bề ngổn ngang không giải thích được đi vào thang máy, Đinh Tiểu Đại kêu một tiếng lẻn đếntrước bàn Ôn Noãn, vẻ mặt sùng bái kêu lên:”Chị, chị thực sự quá được!Từ lần trước chị chém mẹ kế Đỗ giúp tiểu Mộc thờ phào một hơi, em cũngcoi chị làm thần tượng mà không phải là ngất bình thường nữa—-“ “Tiểu Mộc là ai? Sao chị lại giúp được cô ta thở phào một hơi?” “Là tiểu muội của bộ phân kĩ thuật, ngườivô cùng lương thiện, rất thích giúp đỡ người khác, nhưng tính cách lạirất yếu đuối, bởi vậy trong ngành bị Đỗ mẹ kế bắt nạt, chị không biết Đỗ mẹ kế vô cùng thiếu nhân tính, không vui liền bới móc lỗi của nó, tiểuMộc bị mắng phải khóc mấy lần rồi.” Ôn Noãn kinh ngạc:”Không quá đáng như vậychứ?” Chế hành chức vụ của Thiển Vũ luôn được thực thi rất tốt, cho dùnhân viên chức vị cao đến đâu cũng không thể một tay che trời, huống chi Đỗ Tâm Đồng chỉ là một viên chức hạng trung mà thôi. “Là thật đấy, Đỗ mẹ kế không phải động tay động chân đánh nó, bình thường chỉ khi không có ai mới quát nó, hoắc là nói một số câu mỉa mai chì chiết, nói tóm lại chính là ngược đãi tinhthần! Liên minh tiểu muội chúng em đều rất muốn bênh vực kẻ yếu, chínhlà địa vị thấp lực lượng mỏng, hơn nữa phó giám đốc bộ phận kĩ thuật lại có ý với Đỗ mẹ kế, lão ta che chở mụ, cho nên ai cũng không làm gì được mụ. May mà chúng ta không thuộc bộ phận kĩ thuật, nếu không đắc tội mụnhư lần trước, về sau khẳng định sẽ nếm mùi đau khổ.” Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn cô:”Không phải là em chỉ nghe mỗi lời của tiểu Mộc thôi đấy chứ?” Nếu cái cô tiểu Mộc kia từng bị bắt nạt một hai lần, có thể chắc chắn là người khác ỷ vào chứcquyền, nhưng nếu bị bắt nạt hết lần này tới lần khác, thì lại minh chứng bản thân cô ta cũng tồn tại vấn đề nào đó. “Dù sao Đỗ mẹ kế đối xử không tốt với nólà chắc chắn, he he, lại nói tiếp, các tiểu muội khác rất hâm mộ em,chẳng những mỗi ngày đều có cơ hội ngất, công việc nhàn nhã mà còn không bị áp bức tí nào, may mắn nhất của em chính là có một vị sếp tốt nhưchị Ôn.” Trước kia tiểu muội bộ phận nghiệp vụ kể cho cô nghe đồngnghiệp nam sau lưng đều nói Ôn Noãn thanh cao, nói chị ấy ngay cả tronglòng cũng toát ra hương vị lạnh lùng, cho nên ngay từ đầu cô có chút sợ, ở chung mới biết lời đồn đãi quả nhiên không thể tin! “Chị, kỳ thật chị và giám đốc Trì của bộ phận nhân sự giống nhau đều rất tốt, tuy rằng em là tiểu muội nhưng chưa bao giờ bắt nạt em cả.” Ôn Noãn thét lên:”Trời ạ, chị mà dám bắtnạt em?! Chị cũng không có cái mông dự phòng nào ở nhà để cho em tùy ýlúc nào muốn luyện tập Thiết Sa Chưởng đâu.” Đinh Tiểu Đại cười to khanh khách, cườixong lui về phía sau vài bước, vẻ mặt hư hỏng nhìn trái nhìn phải ÔnNoãn:”Chị, hê hê, hê hê, em vừa nghe được một chuyện, giám đốc Quản bảolão đại thích chị!” “Cậu ta nói gì em cũng tin?” “Ừ, em cũng cảm thấy lão Đại đối với chịcó chút khác thường.” Đinh Tiểu Đại dường như đang cẩn thận suy nghĩ gìđó, vẻ mặt chợt bừng tỉnh đại ngộ:”Em đã nói rồi! Cứ cảm thấy từ sau khi chị lên đây có gì đó không hợp, thì ra là cái này! Chị, chị không nhậnra sao? Chiếm lão đại chưa bao giờ bảo chị làm việc gì giúp Bạc tiểuthư!” Ôn Noãn ngẩn ra:”Các người trước kia làm việc giúp Nhất Tâm?” “Trước kia lúc chị Dương Ảnh còn ở đây,lão Đại thường bảo bọn em đặt nhà hàng, đặt hoa, ngày lễ chị Dương còngiúp Chiếm tổng đi mua quà, còn nữa còn nữa, thật sự rất kì quái! Hồitrước Bạc tiểu thư thỉnh thoảng sẽ đến công ty tìm lão đại, em còn giúpchị em khác xin chữ kí của cô ấy, nhưng dường như từ sau khi chị đến, cô ấy cũng không xuất hiện nữa…Chẳng lẽ——–“ Đinh Tiểu Đại kinh hãi chỉ vào cô, “Lão đại sẽ không vì chị mà chia tay với cô ấy chứ??!” Ôn Noãn liếc mắt nhìn cô nhóc:”Chị có thểnói rõ cho em biết tình cảm của bọn họ thật sự rất tốt. Cái não bé tíkia đừng nghĩ lệch đoán mò nữa. Đã hơn 2 rưỡi, còn không đi làm, chị sẽcho em biết tay, không đúng, là bắt nạt.” Đinh Tiểu Đại mặc dù vẫn muốn nói tiếp,nhưng thấy Ôn Noãn không muốn tiếp tục tán gẫu, cũng không dám lỗ mãng,ngoan ngoãn quay về ngồi. Sau khi đuổi cô nhóc đi Ôn Noãn lại khôngcó lòng dạ nào làm việc, cả một buổi chiều ngồi ngẩn người trước mànhình vi tính, dường như có tâm sự ngàn năm không thể hóa giải được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]