Trong hai tháng sau đó, Ôn Noãn không mở máy tính trên bàn nữa.
Ngày qua ngày bận rộn và tôi luyện đãkhiến trái tim mềm yếu của cô dần trở nên mạnh mẽ như cơ thể, yếu đuốinhư vậy một lần là đủ rồi, sau ngày đó cô không còn khóc, tất cả thờigian đều vùi đầu vào công việc, chỉ mong trong đại hội cổ đông cuối nămđưa lên được thành tích nổi bật.
Sáng thứ bảy, Đỗ Tâm Đồng sau khi sinh con xuất viện hẹn cô sang Quân Khải uống trà.
Hai người vừa mới ngồi xuống cặp chiếc ghế mềm đối diện song song, liền thấy Phan Duy Ninh đỡ Bạc Nhất Tâm bước vào.
Bạc Nhất Tâm nhìn thấy các cô, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đi tới.
“Có để ý không?” Cô thờ ơ hỏi, người đã tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ôn Noãn.
Phan Duy Ninh gật đầu với hai người, một bàn ba người phụ nữ, thật sự không có lí do để hắn ở lại, lấy cớ hút thuốc rồi rời đi.
Đỗ Tâm Đồng nguýt Bạc Nhất Tâm một cái:”Không mời tự đến, quấy nhiễu tâm trạng người khác, bữa này cô trả.”
Bạc Nhất Tâm cười nhạt:”Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào cô còn nợ tôi một lời xin lỗi.”
“Phải không? Vậy cô đã nói với Ôn Noãn chưa?”
“Nói với cô ấy? Tôi thế nào cũng phải xếp sau cô chứ.” Đỗ Tâm Đồng mỉa mai trả lời lại.
“STOP!” Ôn Noãn giơ hai tay lên, “Bữa này tôi mời, OK?”
Hai mĩ nhân đồng thời lườm cô:”Liên quan gì tới cô?”
Tính cách tương thông trăm miệng một lời, khiến Đỗ Tâm Đồng và Bạc Nhất Tâm một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-cua-on-noan/1257645/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.