Địa phủ, ba tháng sau.
La Khởi ngồi ngay ngắn trong diêm vương điện, một tay đặt dưới cằm, tay còn lại thì nhàm chán gõ gõ mặt bàn, thư sách trên đó càng ngày càng cao.
Thật vất vả mới tập trung tinh thần lật vài tờ sinh tử, La Khởi lại ngẩng đầu nhìn ra cửa, sau đó lại cúi đầu. Sau mấy lần như vậy, y đột nhiên thở dài, mở miệng hỏi: “Hắc Vô Thường, ngươi có cảm thấy… gần đây địa phủ rất an tĩnh không?”
“Dạ?” Hắc Vô Thường đứng bên cạnh cung kính trả lời: “Địa phủ vẫn như thế mà.”
“Thật sao?” La Khởi nhíu mày, hai mắt vẫn nhìn ra cửa: “Trước kia hình như náo nhiệt hơn thì phải.”
Hắc Vô Thường nhìn sắc mặt La Khởi, lập tức rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ địa phủ náo nhiệt mới là bất bình thường đó, nhưng ngoài miệng lại nói: “Có phải bởi vì lâu lắm rồi không thấy tam điện hạ tới đây đúng không?”
Nghe vậy, ánh mắt La Khởi quả nhiên hiện lên một tia sáng kỳ lạ, chỉ có điều nét mặt vẫn khẽ cười như cũ: “Thân thể hắn đã sớm bình phục.”
Ai nha, tam hoàng tử khỏi bệnh mà vẫn không tới địa phủ, khó trách diêm vương đại nhân không làm việc đàng hoàng, tâm trạng cũng không cao hứng.
Hắc Vô Thường vừa nghĩ, vừa vội vàng nhắc nhở: “Cho dù tam điện hạ không đến, ngài cũng có thể đến thiên giới thăm ngài ấy mà.”
“Hắn đã khỏi bệnh, ta việc gì phải đi thăm.”
“Lúc muốn gặp ai, cứ trực tiếp đi gặp là được rồi, sao cần phải tìm lý do.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Khụ khụ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huy-tam-chu/1401546/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.