Sở Giản Hề rõ ràng liền ngây dại tại chỗ, thật lâu mới xoay người xem Sở Lục Y vừa chuyển người lại chống cằm có chút hăng hái xem mình, chần chờ nói, "Tóm lại, muốn để cho tỷ tỷ biết chuyện."
Lúc này đổi lại Sở Lục Y ngây dại.
Chưa từng nghĩ tới Sở Giản Hề sẽ nói như vậy, giờ phút này biểu tình trên mặt Sở Lục Y có vẻ như thật khó có thể tin,
"Tiểu Y, chị phải đi làm..." Sở Giản Hề ngồi xuống, có chút đáng tiếc nói, "Chị còn muốn nói với em..."
Cắn môi, hoãn quá thần lai, Sở Lục Y yên lặng nhìn nàng vài giây, "Chị... Vừa mới nói... để tỷ biết cái gì?"
Thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo một tia run rẩy.
Mỉm cười, Sở Giản Hề sờ sờ đầu Sở Lục Y, "Nói chị đã "rẽ vào" tiểu muội của chị ấy rồi."
(*ý ở đây có lẽ là bị bẻ cong, bị dính chưởng Sở Lục Y rồi)
"Sở Giản Hề..." Cho dù, hành động Sở Giản Hề đêm qua đã muốn mời nàng có một tia hiểu ra, chính là giờ phút này, đối mặt với người vẫn luôn trốn tránh nàng hảo vài ngày, cư nhiên cứ như vậy thoải mái mà nói ra những lời nói này, Sở Lục Y vẫn nhịn không được khóc lên.
"Tiểu Y quả nhiên vẫn còn là con nít mà." Sở Giản Hề cười híp hai mắt, đầu ngón tay đi xuống xoa đi nước mắt trên mặt nàng, "Khóc như vậy, Nhị tỷ cùng bạn gái của em đều sẽ đau lòng."
Sở Lục Y nhất thời nín khóc mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/1906497/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.