"Tiểu Hề, sao giọng nói nghe kỳ quá vậy?" Sở Nguyệt Xuất canh thời gian lại gọi điện về cho Sở Giản Hề, lúc này Sở Giản Hề đang trốn trong phòng làm việc của mình, bởi vì tạm thời không có chuyện gì làm nên chỉ có thể lén lút đọc tiểu thuyết Sở Lục Y bắt nàng xem.
Hảo... Thật kỳ quái, tiểu thuyết hiện nay đều là như vậy sao?
Nhìn thấy trong tiểu thuyết đối với tình cảm tỷ muội rất là... hầu như đã muốn tới giai đoạn nên làm chuyện gì kia, Sở Giản Hề đang mặt đỏ tai hồng, chợt nhận được cuộc gọi tỷ tỷ gọi tới, nhất thời có một trận bối rối cùng luống cuống, "Tỷ... Tỷ tỷ?"
"Có phải là bị cảm hay không?" Sở Nguyệt Xuất đương nhiên không biết hai muội muội mình xuất hiện trạng huống mà đối với nàng mà nói, là không thể tưởng tượng nổi càng thêm không thể tưởng tượng nổi, lúc này chỉ một tâm lo lắng thân thể muội muội có vấn đề.
"Không có..." Sở Giản Hề ho khan một tiếng, "Tỷ, làm sao lúc này chị lại gọi điện thoại cho em nha, chị bên kia không phải đã là đêm khuya sao?"
"Chưa ngủ, nhìn thời gian hẳn bên kia đang giữa trưa liền lấy điện thoại gọi cho tụi em." Sở Nguyệt Xuất ôn nhu nói, "Chị nghe em ho khan, có phải bị bệnh không?"
"A... Không có..." Sở Giản Hề vừa nghe ngữ khí tỷ tỷ liền biết nàng lo lắng, vội vàng giải thích, "Vừa rồi chỉ là hạ giọng mà thôi, tỷ tỷ đừng lo lắng."
"Ân, chị đi vắng, hai đứa phải chiếu cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/1906483/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.