Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy Emma một tay chống nạnh một tay mang theo giỏ xách, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngôn Du, lại quay đầu, mắt nhìn Ngôn Du có chút do dự lén lút xem mình, ảm đạm cười, ngồi vào bên người Ngôn Du không nói gì.
Chớp chớp mắt, Ngôn Du còn không có nói ra quan hệ giữa bản thân cùng Sở Nguyệt Xuất, chính là nhìn Emma, "Ngô, tôi hôm nay không muốn đi..."
Kỳ thật công tác ở sở nghiên cứu cũng không quá bận rộn, không cần phải hai-ba ngày đều vùi đầu ở đó làm việc "chết đi sống lại", chính là do trước kia nàng thật sự chịu không nổi nỗi khổ tương tư mới cố ý làm điên cuồng tới vậy.
Nghe Ngôn Du nói lời này, Emma nhíu mày, tầm mắt rơi xuống người Sở Nguyệt Xuất, đánh giá vài giây, lộ ra tươi cười, "Ngôn, vị này chính là tỷ tỷ của cô sao?"
Quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất vẫn duy trì vẻ mặt không hề gợn sóng, Ngôn Du có chút không biết trả lời như thế nào, tay không nhịn được muốn đi nhéo góc áo, cũng rất nhanh bị một bàn tay ấm áp khác che phủ, liền ngơ ngác hướng chủ nhân bàn tay nhìn lại.
Sở Nguyệt Xuất đem tay Ngôn Du nắm trong tay, khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ, "Nhéo góc áo rất giống con nít."
Tay đầu tiên phản ứng là cầm ngược lại tay Sở Nguyệt Xuất, nghe nói thế, Ngôn Du nháy mắt mấy lần, ngốc ngơ nói, "Kiểu con nít như thế... chị không thích hả?"
Mắt nhìn Emma bởi vì bị Ngôn Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/1906472/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.