"Em nhìn thấy." Bạch Hiểu An cố gắng làm cho mình yên tĩnh trở lại, chính là rõ ràng cách đầu tháng ba đã muốn qua vài ngày vậy mà một màn ở ngày đó nếu hồi tưởng lại, vẫn có thể cảm thấy được đau lòng đến khó nhịn, giống như có cái dùi không ngừng đâm vào trái tim, mỏi mệt không chịu nổi.
Động tác Ngôn Du cầm khăn tay lau mặt... Là cảm thấy nụ hôn kia của mình khiến nàng rất khó chịu đi, còn có Sở Nguyệt Xuất... chăm chú nhìn sâu như vậy... Mình như thế nào sẽ thật sự nghĩ đến Ngôn Du thích mình đây...
Là lo lắng chậm trễ chuyện học tập của mình đi, cho nên mới làm vậy an ủi mình.
Hơn nữa, cũng là chủ ý của Sở lão sư...
Ở nhà suy nghĩ kỹ vài ngày, Bạch Hiểu An càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Bằng sự thông minh của nàng, nàng hoàn toàn có thể hiểu được Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du làm vậy là vì muốn nàng đừng phân tâm mà hãy hảo hảo học tập... Chính là trên tình cảm... Thật sự mời nàng rất khó nhận. Loại cảm giác này, giống như vui sướng từ trước tới nay chẳng qua là được người ta bố thí mà thôi.
"Thực xin lỗi..." Bất kể như thế nào, chuyện này cũng đều là lỗi của mình, Ngôn Du cúi đầu, tay níu lấy góc áo, có chút yếu ớt nói.
"Ngôn lão sư..." Cổ họng giống bị cái gì nghẹn lại, Bạch Hiểu An nhìn Ngôn Du, thanh âm run rẩy lên, chỉ gọi ra ba chữ kia rồi dừng lại, thật lâu sau đó nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/1906423/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.