47, Chương thứ bốn mươi bảy...
Rất muốn trực tiếp khơi cằm Ngôn Du hôn lên, chính là lý trí nói cho nàng biết như vậy là không thể.
Sở Nguyệt Xuất chăm chú nhìn người nọ vẫn cúi đầu lui một góc, trong mắt xẹt qua một nét bất đắc dĩ thoáng qua, xen lẫn một tia bi thương, cười khổ, xoay người trực tiếp đi trở về văn phòng.
Trước đó một khắc còn khí thế mạnh mẽ bức người nhưng ngay sau đó trực tiếp liền trở về văn phòng, thân mình Ngôn Du hơi hơi nghiêng đi, cái mũi đau xót, chỉ kém điểm khóc lên thôi.
Chỉ biết là nói ra sẽ càng bị chán ghét hơn... Nhưng vẫn không nhịn được... Chính là ôm một chút hi vọng... Nói ra...
Chưa trở về văn phòng, Ngôn Du ngồi xổm cạnh góc tường, ôm đầu, lại ngẩng lên nhìn không trung một mảng lớn lam nhạt bên ngoài, tâm tình phủ kín lo lắng. Cũng không biết đã ngồi xổm trong bao lâu, thật vất vả mới có thể ngừng xúc động muốn khóc, chợt di động đặt trong túi bắt đầu chấn động lên.
“Uy...” Vẫn là dãy số chưa thấy qua, Ngôn Du đối với con số luôn luôn rất mẫn cảm, số điện thoại xem qua một lần lập tức có thể nhớ kỹ, đón điện thoại, đầu dây bên kia phát ra tiếng của một nam nhân, ngữ điệu rất nhanh, có điểm ẻo lả, “Ải mỡ, cô là Ngôn Du sao?”
“Ân...” Chớp chớp mắt, Ngôn Du nghe cái thanh âm kia, cảm thấy lông tơ trên người dựng thẳng lên.
“Tôi gọi là Cổ Chánh, ngày hôm qua có một xú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/1906346/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.