Bất ngờ chưa nào!!!!!! Mình cũng bất ngờ hông kém nha, Ahihi~~~~
=========================
Đặt Ngôn Du lên giường, cởi giày đắp kín mền, Sở Nguyệt Xuất xoay người đi vào phòng tắm vắt khăn để giúp Ngôn Du lau mặt. Kết quả lúc này mới vừa mới tiến vào phòng tắm không bao lâu, Ngôn Du đã xốc mền lên.
Sao người này hôm nay lại khó hầu hạ đến như vậy nhỉ?
Lắc đầu, qua giúp nàng đắp kín mền lần nữa, cầm khăn tỉ mỉ giúp Ngôn Du lau mặt cùng xoa xoa tay, sau khi xong thì trở lại phòng tắm đem khăn mặt cất kỹ, đi ra lại thấy Ngôn Du vẫn đá mền ra.
Liếc mắt, lần nữa đắp kín người kia lại, sau đó liền trực tiếp ngồi ở bên giường không đi. Trong lúc ngủ mơ, Ngôn Du vốn bởi vì say rượu mà toàn thân nóng lên, lại muốn nhấc mền, xốc vài lần cũng như cũ không mở được liền nổi giận đùng đùng mở mắt ra, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất, ngây người vài giây mới hừ một tiếng, từ góc bên kia chui ra khỏi mền.
“Cô...” Sở Nguyệt Xuất dở khóc dở cười nhìn động tác của nàng, “Cô đang làm cái gì?”
“Hừ!” Lại hừ một tiếng, Ngôn Du ôm lấy gối đầu, “Tôi không muốn để ý tới cô!”
“Cô người này...” Đối với nàng như thế Sở Nguyệt Xuất không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Nhanh chóng lại đây, đang mùa đông, cẩn thận cảm mạo.”
“Hừ!” Nói không để ý tới sẽ không để ý tới, Ngôn Du nghiêng người nằm úp sấp, đem gối nằm phủ trên đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/1906336/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.