Chương trước
Chương sau
30, Chương thứ ba mươi...

Xe ở bãi đỗ dừng hảo sau, Ngôn Tĩnh mặt lạnh mở cửa từ trên xe bước xuống, Ngôn Du một đường này chính là cảm thấy tỷ tỷ thực nghiêm túc, thực có khí thế, nghĩ đến nàng còn bởi vì chính mình say rượu một đêm không về mà tức giận, tuy rằng chột dạ nhưng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.

Rõ ràng ghen nhưng không cách nào nói rõ, còn phải nén giận như vậy, mời nàng làm sao có thể bảo trì bình tĩnh?

Nhìn thấy tỷ tỷ không để ý tới mình mà thẳng tắp đi về phía trước, Ngôn Du lại càng khó chịu, khó chấp nhận. Đi theo Ngôn Tĩnh phía sau, cúi đầu, cho đến khi vào cửa chính mới nhìn thấy trống trơn phòng khách, lúc này mới mở miệng, “Tỷ tỷ... Chị không phải nói...”

Cố chấp lão nhân cùng mẹ của nàng đâu?

Tỷ tỷ không phải nói bọn họ đến đây sao?

“Chị hỏi em.” Ngôn Tĩnh đóng cửa chính lại, đi đến trước mặt Ngôn Du, biểu tình lạnh lẽo kia nhường Ngôn Du đang nói một nửa hướng lui về sau mấy bước, “A... A?”

“Em cùng Sở lão sư đã xảy ra chuyện gì?” Ngôn Du lui về sau, Ngôn Tĩnh liền tiến tới trước, cho tới bây giờ đều rất dịu dàng thì giờ đây vẻ mặt ngay cả nửa điểm hiền dịu cũng đều không thấy. Ngôn Du nghe vấn đề nàng hỏi mà ngẩn ngơ, tiếp theo nhức đầu, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ còn đang mang giày cao gót, “Cái gì mà xảy ra chuyện gì a?”

“Em... Em hôm qua...” Lời sắp thốt ra tới bên miệng mới sửng sốt đình chỉ, Ngôn Tĩnh cắn cắn môi, vượt qua trong lòng tự hỏi, đành thay đổi phương thức hỏi, “Em vì cái gì lại nghe lời nàng như vậy?”

“A?” Ngôn Du nháy mắt mấy cái, bất đắc dĩ.

Nàng có nghe lời Sở lão sư sao? Hình như có nha...

“Em... Em...” Mặt cười không hiểu sao lại đỏ lên, Ngôn Du lắp bắp, “Sở... Sở lão sư tốt lắm mà...”

Không thể nói cho tỷ tỷ biết chuyện nếu không nghe lời Sở lão sư sẽ bị phạt đi, bằng không nói không chừng tỷ tỷ lại tìm Sở lão sư phiền toái.

Ngôn Du là ôm loại tâm tư che chở này cho Sở Nguyệt Xuất mà nói ra câu kia, tuy rằng Sở Nguyệt Xuất đối với nàng quả thật cũng rất hảo nhưng nàng vẫn cảm thấy nguyên nhân chân thật kia là không thể trả lời cho tỷ tỷ được. Càng là nghĩ như vậy mặt càng hồng, Ngôn Du lén lút trộm nhìn tỷ tỷ một cái, cúi đầu, lại sợ tỷ tỷ không tin, ngập ngừng nói, “Sở lão sư đối với em hảo hảo...”

Những lời này thật ra không phải là nói dối nha, Sở lão sư thật sự đối với nàng tốt lắm, còn cùng nàng đổi lịch dạy để nàng có thể ngủ nhiều hơn, còn mua gối nhỏ cho nàng, giúp nàng chắn rụng tên họ Vương ruồi bọ kia, tối hôm qua còn giúp nàng mát xa đầu...

Nghĩ tới đó, Ngôn Du thành thật còn vạch lên ngón tay đem từng kiện tính ra*, Ngôn Tĩnh thấy nàng như thế tâm sớm đã lạnh hơn phân nửa.

(Ed: *Xòe bàn tay đếm ngón tay, được cho gối xong còn mát xa~~ Được rồi, là tui phá hư không khí @_@)

“Chị giờ sẽ gọi điện cho ba ba, để ông đem em từ trường học hiện tại điều đi.” Thâm hút một hơi nhường mình có thể trấn định lại, Ngôn Tĩnh đem bàn tay run rẩy phóng ra phía sau, “Em bắt đầu từ ngày mai liền không cần đi dạy nữa.”

Hãy còn đang cúi đầu, Ngôn Du mãnh liệt ngẩng lên, kinh ngạc không hiểu sao mà nhìn tỷ tỷ mình, “Vì cái gì?”

“...” Nàng còn dám hỏi vì cái gì ư?

Ngôn Tĩnh lạnh lùng liếc nàng một cái, trực tiếp xoay người hướng gian phòng của mình đi.

Loại chuyện này, chuyện nữ nữ yêu nhau như vậy trong Ngôn gia là không thể xuất hiện. Nếu Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất mến nhau nhường ba ba của nàng biết thì nhất định sẽ tấu Ngôn Du một chút, thậm chí còn đánh chết Ngôn Du cũng không chừng.

“Em không cần!” Ngôn Du nhìn bóng lưng của tỷ tỷ, tức giận hét, “Em thích nơi đó!”

Đã muốn mở cửa phòng, Ngôn Tĩnh dừng lại động tác, lạnh như băng nói, “Thích nơi đó ư? Là ưa thích người ở đó đi.”

Dứt lời, Ngôn Tĩnh bước vào gian phòng của mình, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Bĩu môi, đứng ở đó nhìn cửa phòng tỷ tỷ đóng chặt, Ngôn Du ngồi sụp xuống, ngồi trên mặt đất đem cằm tựa lên đầu gối.

Vẫn là lần đầu tiên, nàng cảm thấy tỷ tỷ thật đáng ghét.

Thật sự không hiểu sao cả, dựa vào cái gì a, ngay từ đầu ba ba bức nàng dạy học thì không ngăn cản mà hiện tại lại muốn bức nàng rời đi.

Vô nghĩa, ai sẽ thích vật kiến trúc a, thích một chỗ đương nhiên là thích người ở đó rồi. Nàng thích Sở lão sư, thích Tiểu Y bạn học bồi nàng uống rượu, còn thích bọn học trò hảo thiện lương hảo đáng yêu... Đúng rồi, còn hiệu trưởng đại thúc lưu trữ hồ sơ cũng thật đáng yêu. =)))))))) (Ed: Bạn không nhắc tui cũng muốn quên ổng rồi)

Căm giận đứng lên, Ngôn Du đi đến trước cửa phòng Ngôn Tĩnh, dùng sức gõ. Ngồi ở trên giường đã tâm phiền ý loạn lắm rồi, đang muốn được yên lặng thì nghe đến thanh âm gõ cửa, vốn không muốn đi mở nhưng đã nhiều năm qua nàng luôn luôn thực sủng ái muội muội, cũng bởi vì nhường muội muội tức giận mà ở bên trong, lại làm sao có thể không đi mở cửa?

Đứng dậy đi mở cửa, Ngôn Tĩnh thở dài, chậm dần sắc mặt, mới muốn bình tĩnh khuyên nhủ Ngôn Du liền gặp vẻ mặt nàng cực kì tức giận, “Em muốn ở đây dạy học, chị không thể như vậy được!”

“Em...”

“Em rõ ràng thật biết điều, làm sao chị có thể như vậy! Không phải là ngày hôm qua cùng cái tên họ Lạc kia ăn cơm sao? Em đã 24 tuổi, em không tùy hứng!” Ngôn Du dường như được tháo nước mà nhất đại thông suốt, “Chị... Chị coi như đang vì bạn trai của chị bất bình... Chị...”

Cái mũi đau xót, thật vất vả mới nghĩ ra để giải thích nguyên nhân vì sao tỷ tỷ khác thường như vậy, Ngôn Du chỉ thấy ngực giống như bị cái gì níu lấy, đau từng chút một.

“Tiểu Du...” Không nghĩ tới nàng sẽ nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời Ngôn Tĩnh có chút ngây người, đợi lấy lại tinh thần Ngôn Du đã muốn khóc lên, nức nở, đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, “Em... Em không muốn... Em không muốn... Để ý... Để ý tới chị nữa!”

“Không phải... Làm sao em sẽ nghĩ như vậy...” Vừa nhìn muội muội bị chính mình làm cho tức khóc, Ngôn Tĩnh nóng nảy, muốn vội mở miệng giải thích, đã thấy Ngôn Du dậm chân, “Em muốn rời nhà ra ngoài thuê phòng!”

“Ôi chao...” Ngôn Tĩnh liền vội vàng kéo Ngôn Du xoay người muốn đi, thở dài, “Làm sao em cứ giống trước đây vậy a, một khi không vui liền hô rời nhà ra ngoài thuê phòng.”

“...” Ngôn Du không nói gì, lúc này nàng thật sự bị tức cho nóng nảy.

“Chị là... Vì muốn tốt cho em thôi.” Ngôn Tĩnh thở dài nói, “Tiểu Du, em cùng Sở lão sư như vậy, như vậy...”

Nghe tỷ tỷ nói vậy, Ngôn Du chợt minh bạch.

Nguyên lai tỷ tỷ hiểu lầm nàng cùng Sở lão sư có quan hệ sao?

Trong lòng tích tụ lập tức tan đi một ít, Ngôn Du xoay người, đang muốn giải thích chợt nghe Ngôn Tĩnh lại nói, “Em sẽ bị ba ba đánh chết.”

Hơi thở bị kiềm hãm, Ngôn Du đỏ mắt lên, thanh âm run rẩy, “Vậy còn chị?”

“Chị?” Ngôn Tĩnh không rõ nàng vì sao lại hỏi như vậy, nhíu lại mi, “Chị đương nhiên cũng hy vọng em có thể tìm một hảo bạn trai đưa về a.”

Diễn cảm lạnh lùng, Ngôn Du quay lại thân mình, thẳng một đường hướng gian phòng của mình đi, “Dù sao em cũng sẽ không rời đi nơi đó.”

“Tiểu...” Ngôn Tĩnh đang muốn bước tới, Ngôn Du dĩ nhiên đã trở về gian phòng của mình, “Oành” một tiếng khép cửa phòng lại.

Đáng giận, mệt mình còn tưởng rằng tỷ tỷ là ghen tị, không nghĩ tới...

Cái gì mà tìm hảo bạn trai, chị ấy nghĩ đến mình là chị ấy sao?

Ngôn Du nằm vật xuống trên giường, nắm một bên mền đắp đến trên ót, mặc cho nước mắt trượt ra từ khóe mắt mà tích lạc nhiễm ướt sàng đan.

...

Ngôn Tĩnh cũng sinh khí.

Ngay từ đầu nàng đối Ngôn Du phát hoả như vậy có lẽ không được tốt nhưng bản thân nàng chứng thật là muốn tốt cho Ngôn Du, hai nữ nhân cùng một chỗ... Hai nữ nhân yêu đương nhau sau đó cùng nhau trải qua cuộc sống?

Đi trở về phòng, hoàn toàn đã quên mất mình và Ngôn Du đều chưa ăn điểm tâm hay cơm trưa, Ngôn Tĩnh ngồi đến bên giường, yên lặng nhìn dưới mặt đất, vẻ mặt mờ mịt.

Nàng sở dĩ sẽ mẫn cảm khi quan sát Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất không thích hợp như vậy cũng bởi vì trong trường học, cũng có nữ hài tử đang theo đuổi nàng, vô luận nàng có mặt lạnh bao nhiêu đi nữa thì hài tử kia thủy chung cũng không buông tha cho.

Chính là vô luận cô bé kia có nhiều kiên trì bao nhiêu, cứ mãi bám riết không tha, thì nữ nhân vẫn là nữ nhân, Ngôn Tĩnh không thể cùng nữ nhân mến nhau rồi gần nhau, tất cả đều do vẫn luôn nhận sự gia giáo cũ kỹ của Ngôn gia mà không có biện pháp tiếp nhận.

Chưa từng nghĩ, chính mình ở trong trường học được nữ sinh theo đuổi thì Ngôn Du ở trong trường học cũng vậy... Như vậy... Nhưng lại làm ra chuyện kia...

Tâm phiền ý loạn ở trong phòng đi tới đi lui, Ngôn Tĩnh vẻ mặt buồn bực, ngực thì rầu rĩ, vốn muốn gọi điện thoại nhường phụ thân đem Ngôn Du từ Sở Nguyệt Xuất nơi đó dời đi, rồi lại do dự.

Vạn nhất Ngôn Du thật sự trong cơn tức giận mà ly khai thì làm sao bây giờ?

Lấy Ngôn Du năng lực, tuy rằng có điểm mơ hồ nhưng thật sự nếu muốn thu thập đồ vật mà rời đi và nàng thậm chí muốn rời đi Ngôn gia thì tuyệt đối là chuyện vô cùng dễ dàng.

Ngôn Tĩnh chưa từng có buồn rầu như vậy qua, nhiều lần đã muốn cầm lên di động lại thả đi xuống.

Nàng thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, cho dù nàng luôn luôn sủng ái muội muội nhưng cũng không muốn muội muội cứ như vậy ngộ nhận mà rẽ đường. Huống chi, mỗi lần nàng vừa nghĩ tới ba ba sẽ biết chuyện này, nàng đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

...

Sở gia giữa trưa cũng không có nấu cơm, đợi Sở Giản Hề đi ra thì Sở Nguyệt Xuất liền dẫn hai muội muội xuất môn đi ăn.

“Tiểu Y...” Sở Giản Hề đi ở bên người Sở Lục Y, thấy Sở Lục Y từ đầu tới đuôi ngay cả liếc nàng một cái cũng không thèm làm, liền mở miệng trước đi bắt chuyện. Sở Lục Y vẫn còn nổi nóng, liếc nàng một cái liền quay đầu, “Tỷ, Ngôn lão sư vì cái gì không vui a?”

Còn bởi vì Ngôn Tĩnh hiểu lầm mà dở khóc dở cười, Sở Nguyệt Xuất nghe nàng hỏi như vậy cũng đang nhớ lại bộ dáng Ngôn Du tối hôm qua. Tuy rằng uống rượu, tuy rằng tướng ngủ vẫn trước sau đáng yêu như một, chính là cứ nhíu chặt mi, còn có khi giữa chừng tỉnh lại lướt qua vẻ mặt buồn khổ, đều chứng minh Ngôn Du nhất định là có chuyện tình không vui. Nhưng mà, là có chuyện gì mới khiến nàng không vui như vậy đây?

Không muốn đi truy cứu vì sao lại cảm thấy đau lòng, Sở Nguyệt Xuất từ lúc nhận định mình chính là đem Ngôn Du cho rằng tiểu hài tử mà cưng chìu liền cố ý coi thường toàn bộ cảm giác kỳ quái.

Cái gọi là trốn tránh, thậm chí còn lừa mình dối người, chỉ sợ là như thế thôi.

Sở Nguyệt Xuất hãy còn mơ hồ, Sở Giản Hề cũng là như thế.

Nàng biết Tiểu Y lại tức giận nàng, chính là vì sao phải tức giận như vậy đây? Là bởi vì mình không cho em ấy nói chuyện yêu đương sao?

Cho nên mới nói, Tiểu Y thật sự thích nam sinh kia, rất muốn cùng nam sinh kia cùng một chỗ ư?

Nghĩ tới đây, Sở Giản Hề liền có loại cảm giác thở không nổi.

Tiểu Y lại có thể bởi vì một người nam sinh mà phát cáu mình, còn không muốn để ý mình. A!~

============================

Ed: Nhân vật mới muốn xuất hiện rồi!... Thật sự mình thấy trong cuộc sống cũng có nhiều người bị đóng khung tư tưởng, từ nhỏ sống trong môi trường xung quanh toàn kì thị nên cũng bị tiêm vào đầu cái gọi là không được đó, rồi lừa mình dối người không dám yêu thương. Trước tiên là ổn định tư tưởng, sau đó là ổn định tài chính. Nếu lý tính mạnh mẽ hơn và có lòng tin mạnh mẽ thì mọi chuyện đã tươi sáng hơn rồi. Mình là nói theo quan điểm của bản thân thôi a! ╮ (╯▽╰) ╭

Trích một phần của tác giả tại thấy mắc cười:

Ngôn ba ba: Thiệt đáng giận, hàng này tuyệt đối là nhặt được!!!! => (chỉ Ngôn Du)

=> Ed: Ôi chao! Lượm được thiên tài mà chú còn chê, con nhà người ta mà cỡ cọng lông của Du tiểu thụ thôi cũng đã nổ banh chuồng với thiên hạ rồi! ╮ (╯▽╰) ╭
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.