Sở Nguyệt Xuất đột nhiên cảm giác biểu tình trên mặt Ngôn Du làm nàng rất vui vẻ... Thật sự là khó có được khi có thể chứng kiến Ngôn Du lộ ra vẻ mặt phức tạp như thế. Còn tưởng rằng trên mặt Ngôn Du - loại sinh vật đơn bào này nhất định chỉ có biểu tình thực đơn điệu đâu.
Bị bắt cóc vốn hẳn là phải thực sợ hãi, chính là ngay từ đầu sợ hãi cùng kinh ngạc của nàng lại có thể bởi vì thái độ Ngôn Du mà bình tĩnh theo.
Lại còn có thể ngay cả khi bị bắt cóc mà cũng ngủ ngon được như vậy, tỉnh ngủ còn như vậy ngốc... Hỏi nàng như thế nào không sợ hãi... Chính mình còn không phải như vậy đi.
Lông mi rối rắm cùng một chỗ, Ngôn Du giật giật miệng, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất khóe miệng khẽ nhếch lên lại càng không hiểu ra sao cả.
Thật kỳ quái, Sở lão sư là cười cái gì? Người bình thường bị bắt cóc không phải là thực khẩn trương, thực sợ hãi sao? Chẳng lẽ không chỉ nàng một người là không bình thường?
“Cô lỗ~~~” Như vậy nghĩ tới bụng lại thành thật biểu đạt bất mãn, Ngôn Du mặt chà một chút đỏ, Sở Nguyệt Xuất “Ha” một tiếng bật cười, “Đói bụng?”
“Ân...” Cùng bụng mình thành thật giống nhau, Ngôn Du đáng thương nhìn nàng, “Thật đói...”
“Thật là kỳ quái, như thế nào sẽ không thấy bọn cướp lại đây nói ra yêu cầu trọng điểm.” Sở Nguyệt Xuất nghi hoặc nói, tầm mắt dừng ở cửa kho hàng làm bằng sắt cách đó không xa, thở dài, “Coi như dây thừng cởi bỏ cũng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/120950/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.