“Đứa nhỏ này...” Lúc Ngôn Du ngã xuống, Ngôn mẹ liền luống cuống tay chân, đi qua rồi mới phát hiện Ngôn Du là đang trong trạng thái ngủ say, bật cười, lắc đầu.
“Bà còn cười, đều là bị bà cùng Tiểu Tĩnh chiều hư!” Ngôn ba một bộ trừng mắt dựng râu, “Đem nàng lay tỉnh!”
“Cha...” Ngôn Tĩnh khó xử nhìn ba mình, thủ theo bản năng bảo vệ Ngôn Du, nhẹ nhàng nhíu mi.
“Được rồi được rồi, Tiểu Du mệt liền chớ miễn cưỡng nàng.” Ngôn mẹ thở dài, “Tiểu Tĩnh, đỡ Tiểu Du trở về phòng ngủ.”
“Ân!” Sợ ba mình phản đối, Ngôn Tĩnh gật gật đầu lập tức khẽ đẩy đẩy Ngôn Du trong lòng, “Tiểu Du...”
Ngôn Du vẫn là một bộ đang ngủ say, không hề nhúc nhích. Ngôn Tĩnh liền tiếp tục đẩy, thanh âm vẫn ôn nhu như vậy, “Tiểu Du, trở về phòng ngủ được không?”
Nam nhân trẻ tuổi đang ngồi ở một bên ghế salon thấy Ngôn Tĩnh tràn ngập tình yêu cùng ôn nhu, trong mắt đầy thỏa mãn.
Lông mi run rẩy, Ngôn Du mở mắt ra, có chút mê mang nhìn Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh liền lặp lại lời nói một lần nữa, Ngôn Du lúc này mới cau mày đứng lên, lung la lung lay hướng gian phòng của mình mà đi, Ngôn Tĩnh rất là lo lắng theo sát bên cạnh, đỡ lấy nàng. Chờ khi trở về phòng xong, lại lung la lung lay trực tiếp ngã trên giường mềm mại, Ngôn Tĩnh sủng nịch xem nàng chốc lát lại giúp nàng tháo kính, đắp kín mền, mới ra khỏi phòng nhẹ nhàng khép cửa lại. Khi nàng trở lại phòng khách cũng vừa lúc nghe phụ thân nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-uong-luong-song/120944/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.