Xét thấy hảo cảm không giải thích được của Bồng Hao đối với Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi càng thêm không yên lòng. Đối với có nên nói sự thật cho Bồng Hao biết ông chú mà bé thích kia chính là cha ruột của bé hay không, Lâm Tiểu Khởi suy nghĩ suốt 2 ngày, ra kết luận cuối cùng — không cần.
Ngay lúc cậu suy nghĩ như thế nào tránh khỏi gặp mặt của Bồng Hao và Nguyên Uyên, Nguyên Uyên gọi điện thoại tới.
"Khuya hôm nay em có thời gian rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Nguyên Uyên đầu dây bên kia điện thoại ngồi trước bàn làm việc một tay thật chặt mà nắm lấy bút trong tay, giả bộ nói thoải mái.
"...... Được." Lâm Tiểu Khởi do dự một chút mới đáp ứng, cậu liếc nhìn Bồng Hao đang nghịch đồ chơi hết sức chuyên chú một chút, nghĩ thầm cần phải đưa bé tới chỗ Chu Chu.
"Cũng mang theo con trai em tới em, nó đều lớn như vậy cũng không ra mắt nó với anh ông bác kiêu ngạo này." Nguyên Uyên lơ đãng nói.
Lời cự tuyệt của Lâm Tiểu Khởi tới khóe miệng như thế nào cũng không nói ra khỏi được, cậu cũng không thể nói với Nguyên Uyên "Con em tới chỗ Bồng Hao, tối nay không trở về nhà." Hơn nữa nghe được Nguyên Uyên tự xưng là bác của Bồng Hao, trong lòng cậu có một loại cảm giác chua xót, chuyện này không có người nào rõ ràng hơn cậu, cậu thậm chí có một ý niệm trong đầu muốn nói ra thân thế Bồng Hao, nó không phải là cháu anh, là con trai ruột của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-tu-su-canh-thanh/51713/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.