Chiều nay, dưới bong bóng nhõng nhẽo kiên quyết của Nguyên Uyên anh lần nữa thành công ngủ lại nhà Tiểu Khởi, hơn nữa cam đoan mình sẽ không làm loại chuyện bọn họ nhìn thấy ở công viên, dùng lời của Nguyên Uyên mà nói bọn họ đều là người một nhà đương nhiên phải ở một nhà, Lâm Tiểu Khởi bị da mặt dày của anh đánh bại, nghĩ tới cậu và Nguyên Uyên nói như thế nào cũng là giao tình trúc mã, hiện tại nếu ở chung một chỗ cũng không cần phải già mồm cãi láo, Lâm Tiểu Khởi liền đồng ý.
"Lần này em không cần đi chen chúc với Bồng Hao một cái giường đi?" Nguyên Uyên nhìn Lâm Tiểu Khởi từ trong tủ lấy ra một cái chăn mới trải lên giường, nói cho cùng Lâm Tiểu Khởi vẫn còn có chút da mặt mỏng, mặc dù giữa cậu và Nguyên Uyên nên phát sinh sớm đã phát sinh mấy năm trước, nhưng trong lòng mình vẫn còn có chút khẩn trương.
Nguyên Uyên ngược lại vui mừng vì trong nhà Lâm Tiểu Khởi có 3 phòng có một cái dùng làm thư phòng, còn dư lại chỉ có hai cái có thể ở, anh có thể không cần kiêng nể cùng Tiểu Khởi ngủ trong một căn phòng.
Tối Lâm Tiểu Khởi nay Nguyên Uyên đương nhiên mà thay thế Lâm Tiểu Khởi đi kể chuyện cổ tích cho Bồng Hao trước khi ngủ, Bồng Hao nháy mắt hỏi cậu: "Sau này cha sẽ vẫn kể chuyện cổ tích cho con chứ?"
Bồng Hao trong lòng sợ có một ngày ba ba Viên Viên của bé sẽ không cần bé và ba ba nữa, nhưng bé rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-tu-su-canh-thanh/2305976/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.