Nghe lời của Lâm Mộ Du Lâm Tiểu Khởi cười không hiền hậu, người Lâm gia cho tới bây giờ đều vẫn cho rằng mình nhất định phải dựa vào bọn họ mới có thể sống tiếp, đáng tiếc bất luận là mình hồi thiếu niên cần người nhà bảo vệ hay là mình sau khi trưởng thành có thể tự lực cánh sinh tựa hồ cũng không quan hệ lắm với Lâm gia. 
Lâm Mộ Du vốn là đắc chí vừa lòng nói ra lời kia, ai ngờ tới con thỏ nhỏ chết tiệt Lâm Tiểu Khởi này dám bày ra vẻ mặt này, giữa lúc hoảng thần Lâm Mộ Du phát hiện đứa cháu mình luôn không thích này giơ tay nhấc chân vậy mà mang theo thần vận của Lâm Mộ Thành và Diệp Anh hồi trẻ, hai người này hồi trẻ đều là người nổi bật trong đồng thế hệ, kết hợp của bọn họ cũng có danh xưng là trai tài gái sắc, nếu như không phải là sau đó...... 
Bà ta nghĩ tới đứa con Bát Bảo của mình nếu như còn sống cũng hẳn đã hai mươi tuổi, đều là con cháu của Lâm gia, cha mẹ đều ưu tú, Bát Bảo của bà nhất định là đứa con làm cho mình kiêu ngạo! 
Nghĩ tợi Tống Nham hiện tại cả ngày vây quanh bà ta, trong mắt Lâm Mộ Du hiện lên một tia giễu cợt, đều nói lòng người dễ thay đổi, ai nói không phải chứ, cho dù là Tống Nham ban đầu yêu Diệp Anh yêu chết đi sống lại hiện tại cũng chỉ có thể đối mặt với một cái bia mộ lạnh như băng nói nỗi lòng của mình? Nếu như không phải Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-tu-su-canh-thanh/2305970/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.