Liễu Lộng Ngọc đã chẳng còn gì để mất, đứng thẳng trước cửa, ngẩng cao đầu tuyên bố rằng nàng mang giọt máu nhà họ Lục trong bụng, là đệ đệ ruột của con trai ta, nên ta phải có trách nhiệm với nàng.
Dù gì nàng cũng không có nơi nào để đi, đành bám lấy nhà ta.
Nào ngờ chưa kịp dứt lời, Lục Hành An mù lòa chẳng thấy gì, liền mò mẫm rồi đẩy nàng một cái từ bậc thềm ngã xuống.
Liễu Lộng Ngọc sảy thai.
Việc này đúng là ta không lường trước được.
Ta sai đại phu chăm sóc nàng trong nửa tháng, đợi khi nàng khá hơn thì thuê người đưa nàng trở về quê nhà ở Hành Dương.
Quên chưa kể.
Số bạc một ngàn lượng ta đã lấy từ Lục Hành An, ta dùng để mở một tửu lâu, đặt ngay ở Hành Dương.
Cùng là những người mẹ từng mất con trong tay kẻ khác, ta đã dùng chút thủ đoạn cứu được Uông thị, người từng bị nhốt trong từ đường nhà họ Liễu.
Ta gặp Uông thị và kể hết những điều ác mà mẹ chồng và em chồng nàng đã làm với ta.
Ta hỏi nàng, liệu nàng có muốn tự mình tìm một con đường để sống, muốn tự dựa vào chính mình không?
Uông thị cảm động không thôi, quỳ xuống tạ ơn ta, nói rằng sẽ suốt đời ghi nhớ ân nghĩa này.
Ta sai một quản sự giỏi kinh doanh đến Hành Dương dạy Uông thị cách quản lý tửu lâu.
Uông thị là người vừa thông minh vừa cẩn thận, chẳng mấy chốc đã quen việc.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-trinh/3718346/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.