Lục Hành An ngoài miệng thì an ủi nàng rằng sẽ không chê bai, nhưng thực tế thì chẳng đụng vào nàng nữa, thậm chí viện cớ muốn chuyên tâm đọc sách mà chuyển sang phòng khác.
Liễu Lộng Ngọc nức nở khóc lóc hỏi hắn có còn yêu nàng không, liệu có quên những lời thề non hẹn biển khi xưa hay không.
Lục Hành An khó chịu lảng tránh ánh mắt nàng, tức giận quát mắng: "Đừng có làm ồn nữa! Hiện giờ điều quan trọng nhất là kỳ thi mùa xuân. Nếu ta thi rớt, đều là lỗi tại nàng!"
Liễu Lộng Ngọc tức giận đến nghẹn lòng, nhưng nhan sắc giờ đã hủy hoại, chẳng thể nào tìm được người tốt hơn Lục lang, đành phải ngậm đắng nuốt cay.
Người mà xưa kia mười ngón tay không chạm nước, nay phải giặt giũ, nấu nướng, làm mọi cách để lấy lòng và níu giữ người đàn ông này.
Ta biết Lục Hành An đã về nhà vài lần.
Nhưng cứ thấy hắn về, ta lại tránh mặt.
Người hầu trong nhà cũng chẳng mặn mà với hắn, lời lẽ mỉa mai.
"Đã có tiểu thư xuất thân thư hương, còn đến tìm nữ nhân thương gia thấp kém làm gì?"
"Chủ nhân của chúng ta xinh đẹp, dịu dàng, lại giỏi giang, bất cứ ai có đầu óc đều sẽ trân quý nàng, chỉ có kẻ ngu dốt mới bỏ qua miếng thịt thơm ngào ngạt mà đi tìm cặn bã bên đường."
...
Lục Hành An là người tự cao, sao chịu nổi những lời mỉa mai như vậy, đập chén trà rồi phẫn nộ bỏ đi.
Một lần ta gặp hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-trinh/3718344/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.